|
|
|
|
Văn Thơ Viết Vội ...
|
|
C̉N CHÚT G̀ ĐỀ NHỚ... |
|
Tôi ngồi cô đơn trong góc pḥng
đại hội, chung quanh rộn ră tiếng cười của những
người đă rất lâu mới gặp lại nhau: ngày họp mặt
của trường Chân Phước Liêm.
Những giây phút "trùng phùng" bao giờ cũng hạn hữu và
"tha hương ngộ cố tri" bao giờ cũng trân quư.
Tôi đến đây không để t́m "trùng phùng" cũng không để gặp
"cố tri" v́ vậy tôi cô đơn và lạc lơng giữa tập thể này.
Tôi đến đây bởi một lẽ giản dị, v́ một người bạn
rất thân, tuy tôi mới quen Thập, nhưng sự chân t́nh làm tôi có cảm
tưởng như quen Thập từ lâu lắm rồi, và nghĩ lại những trao đổi tâm t́nh hầu như chỉ loanh quanh về
Chân Phước Liêm,ngôi trường xưa của Thập và những chuyện lỉ tỉ về cái
hội Chân Phước Liêm mà Thập đang gánh vác, qua những ngày tháng dài...
bỗng "một mai thức dậy" tôi thấy ḿnh đă được đồng hóa với Chân Phước
Liêm. Tôi đă chia sẻ thật ḷng với Thập những buồn vui về t́nh đời,
t́nh người của cái hội tuy nhỏ, nhưng cũng có những nét độc đáo, cũng
đầy ắp t́nh bạn và nghĩa thầy tṛ.
Tôi cũng thao thức với Thập về Đặc San và ngày hội ngộ Chân Phước Liêm.
Tôi hiểu được những ǵ làm Thập đă dành hết nhiệt t́nh cho trường, cho
hội...
Nỗi nhớ về trường cũ, niềm hănh diện về nơi chốn đă tạo dựng cho ḿnh và
hoài niệm về ngày xưa yêu dấu, tất cả đă trở thành thiêng liêng trong
tâm tưởng của những đứa học tṛ Việt Nam đă đành đoạn bị rời xa quê mẹ.
Những đứa con gái như Thập, như tôi mỗi khi nh́n lại đời ḿnh, giữa mặn
chát triền miên của kiếp phù sinh, chợt nhận ra rằng, thời cắp sách là
khoảng đời thần tiên nhất... trong mơ màng thấy bóng h́nh ḿnh hiện hữu
lộng lẫy một thời thanh xuân và trái tim đă đập những nhịp yêu dấu nhẹ
nhàng trong suốt như thủy tinh.
Trong đêm hội ngộ này tất cả những ai có mặt hôm ấy, kể cả tôi đều có
cùng một mẫu số chung là cùng t́m về ngày tháng cũ và góp nhặt những hạt
châu kỷ niệm.
Trên máy vi âm tôi đă nghe những tiếng ḷng thổn thức khi nói về ngôi
trường yêu dấu, có Nguyễn Khánh Hoài, MC với giọng trầm ấm nhắc lại niềm
kiêu hănh của một ngôi trường đă được dựng lên giữa một xóm nghèo tai
tiếng, nhưng những tà áo trắng, những trang giấy học tṛ đă toả ngát
t́nh thương, thánh thiện và bác ái. Có Linh Mục Hà Viễn Lự,không c̣n
nét nghiêm khắc thuở nào, lần nay đă ḥa chung tiếng hát với những bản
hợp ca... "Tôi yêu quê tôi, yêu măi bây giờ c̣n yêu..." Cũng không quên
tiếng hát của thầy Lê Quốc Tấn, tŕnh bày trong tiếng hát tỏa hết nỗi
ḷng. Thầy hát thật hay với ánh mắt hướng về cô bên các học tṛ cũ của
ḿnh với tấm ḷng vời vợi yêu mến.
Các Thầy cô Tấn & Dzoăn, Thầy Uông Trung Mẫn, Thầy cô Trần Đ́nh Thành,
Thầy Đặng Đăng Giai, cô Nguyễn Kim Nguyên cũng đă góp ư và giúp cho đêm
hội ngộ thêm đậm đà hội cảm. Những tiếng hát học tṛ như Anh Đào, Thập,
Tường Vân, Hùng , Thy Hậu, Trí, Thanh Thủy, Thu Hà, Công B́nh, Dy Nhă
(ngâm thơ), Thu Lan, Lương Thúy, Quốc Tuấn... đă mang về đêm ấy một thời
hoa lá, một thời tươi mát của tuổi thanh xuân.
Tôi đến đây đêm nay v́ một chút t́nh bạn, nhưng sâu thẳm trong hồn tôi
c̣n có một chút t́nh riêng... Chút t́nh dành cho những ngôi trường cũ
của riêng tôi... Trinh Vương, Bồ Đề, Nhân Thảo và Sư Phạm ở Quy Nhơn,
những ngôi trường đó, bạn bè đó v́ nghiệt ngă của cuộc sống, chưa một
lần được hội ngộ, chưa một lần trở về xao động hồi ức im ĺm dưới lớp
rêu phong, hồn tôi như khu vườn xưa phủ ngập lá vàng vẫn măi trông chờ
bước chân ai trở lại.
Những người bạn Chân Phước Liêm đêm nay có nhiều diễm phúc hơn tôi. Tôi
mong những người bạn tôi giữ được măi hạnh phúc này. Đời không dài lắm
đâu và hạnh phúc cũng rất mong manh, sẽ có được bao nhiêu lần hội ngộ?
Bao nhiêu Đặc san dễ thương sẽ c̣n đến với mọi người khi bạn bè năm
tháng cứ ngày một ngày biến dần trong cát bụi thời gian.
Th́ thôi xin hăy bao dung, xin ḷng hăy "chợt từ bi bất ngờ..."
Tôi đang ngắm nh́n ngắm hạnh phúc của các bạn... Cũng thiết tha, nhớ về
các thầy cô và các bạn bè cũ tuổi học tṛ, tôi đêm nay như đứa trẻ mồ
côi, ngoài trời đêm nh́n lên khưng cửa của một mái ấm gia đ́nh đang quây
quần xum họp trong một đêm giao thừa, hay một đêm giáng sinh mà ḷng ước
mơ thầm.
Ước mơ của tôi là ḥa chung nhịp tim với mọi người chung quanh đêm nay,
nhưng hồn tôi lại dạo cảnh ở một góc trời riêng... ngôi trường xưa bên
bờ biển xanh, có nắng tơ vàng, có gió man man lùa qua cửa lớp, và gió
nhè nhẹ phe phẩy mấy sợi tóc mây, gió th́ thầm hẹn nhau trên con đường
biển, gió tung tăng đùa với những tà áo trắng học tṛ giờ tan học, có
tôi lang thang... và đêm nay hồn tôi cũng lang thang trở về nẻo cũ.
|
|
|
|
|
|
|
|
|