xuanthiart.com
xuanthiart.com
   VĂN HỌC  -  Tác giả: Xuân Thi      
Truyện Song Ngữ - Bilingual Stories
Thơ Song Ngữ - Bilingual Poems Văn Thơ Viết Vội
Con Muốn Ngồi Bên Mẹ (I want to sit next to Mama)
Ḷng Mẹ (A Mother's Love)
Mỉm Nụ Cười Bao Dung (A Smile With Tolerance)
Nắng Phai Mái Tóc (Fading Sunlight On The Hair)
Thời Hoa Lá Vẫn C̣n Đây
    (The Times Of Flowers And Leaves Are Still Here)

Qui Khứ Lai Từ (Let's Go Home)
Chưa Quên (Not Yet Forgotten)
Trăng (The Moon)
Giọt Nắng Bên Thềm (A Drop Of Sunlight On The Porch)
Chiều Bên Hè (On The Porch Of Starbucks)
Biển Lang Thang (The Roaming On The Beach)
Về Chốn Không Tên (Back To The Nameless Place)
Giọt Nước Mắt Long Lanh (Glistening Tears)
Biển Xưa (Old Sea)
Một Ḿnh Với Biển (Alone With The Sea)
Biển Đêm III (The Nocturnal Sea III)
Biển Đêm II (The Nocturnal Sea II)
Biển Đêm (The Nocturnal Sea)
Ngày Của Mẹ (A Tribute To Mother)
Thương Ca Viễn Xứ (A Love Song From Overseas)
Bên Nhau (Side By Side)
Đôi Mắt Lim Dim (Semi Close Eyes)
Bến Sông Trên Ḍng Tâm Tưởng (The Rivers In Consciousness)
Con Về Thăm (The Children Returning Home)
Sinh Tử (Surviving)
 


Truyện Song Ngữ - Bilingual Stories  - Tác Giả: Xuân Thi

VƯỜN KHUYA BƯỚC NHẸ

Mai sau dẫu có bao giờ
Đốt ḷ hương ấy so tơ phím này
Trông ra ngọn cỏ lá cây
Thấy hiu hiu gió th́ hay chị về
(Nguyễn Du)


     Khi người khách lạ vừa ra khỏi tiệm, tôi vội vàng đóng cửa v́ mùa này chiều xuống nhanh, người khách hàng chỉ gọi một ly cà phê đắng nhưng ngồi nhâm nhi khá lâu làm tôi hơi sốt ruột. Trong góc tối nhất của tiệm, người khách xem chừng đă quan sát tôi hơi kỹ, tôi hơi khó chịu v́ bị chiếu tướng qua rèm tóc "phương dung" che nửa mặt , tôi cũng đóng tṛ điệp viên theo dơi đối thủ. Trông hắn cũng quen quen mà chẳng ăn nhằm ǵ, v́ mấy ông HO thường có một nét quen quen. V́ họ chung chung trong cách ăn mặc, đi ra ngoài sáng trưa chiều tối cũng chỉ khoác ngoài chiếc "áo gió" hay chiếc áo jean, đôi khi với đôi dép Nhật lép xẹp. Trong đầu họ như cứ măi vấn vương điều ǵ, nên mắt đôi khi đăm chiêu đôi khi thảnh thót vu vơ. Những ông HO, cho tôi được gọi như thế, họ thường đến quán tôi ngồi nhâm nhi cà phê một ḿnh.., và mỗi người là một trời tâm sự. Tôi hiểu được nỗi đau của những tháng năm bi phẩn, quằn quại trong các trại tù cải tạo c̣n măi âm hưởng trong hồn họ......

     Trên bàn ăn của người khách vừa mới đi ra, tôi chợt thấy ḍng chữ , đúng hơn là hai câu thơ trên mảnh giấy napkin, tôi rú lên, tay chân tôi bủn rủn v́ rành rành màu mực tím và nét chữ không thể là của một ai khác được......C̣n hai câu thơ cũng để chỉ dành cho riêng tôi, và đă được cất giấu như một kho tàng vô giá trong đền đài kỷ niệm, một vùng không gian thiêng liêng mà mỗi khi có ai đi vào, vẫn thuờng được dặn ḍ: "Xin hăy lặng im khi chiêm ngưỡng những đền đài kỷ niệm này."

     Tôi hối hả lái xe về nhà, tay chân vẫn c̣n lẩy bẩy, nghĩ lại những câu nói của Trâm, cô gái phụ việc trong tiệm mà vẫn c̣n run: "Cô ơi, sao ly cà phê vẫn c̣n nguyên và tiền thối lại vẫn c̣n nguyên trên quầy hàng." Tôi vội chạy ra khỏi quán, t́m nhốn nhác người khách lạ giữa những người qua lại trên đường. Người khách lạ đă biến đi ngă nào rồi? Và tôi chỉ thấy vạt nắng xanh xao ở góc đường, và dường như có dấu chân ai lững thững như gần như xa. Rồi tôi hỏi Trâm: "Có thấy mảnh giấy trên bàn này không?" Trâm thản nhiên trả lời: "Có mảnh giấy nào đâu cô!" Chỉ có ḿnh tôi biết người khách là ai.
     Tôi vật vă trên tay lái. "Anh Tân ơi! Anh c̣n sống hay hồn ma anh hiện về thăm em?"
     Những gịng chữ đó, màu mực tím đó là của anh chứ c̣n ai vào đây nữa!
     Anh ơi! Nếu có linh thiêng th́ xin anh phù hộ. Đừng làm em sợ mà tội nghiệp em. Tôi can đảm lái xe về nhà, chỉ v́ muốn t́m lại lá thơ có hai câu thơ đó làm bằng chứng cho nỗi hoảng hốt của tôi chiều nay.
     Nhưng khi xe đậu trước nhà tôi khựng lại. Tôi ít khi trở về căn nhà xinh đẹp này v́ quá quạnh hiu. Tôi thường ngủ ở nhà má tôi với lư do giản dị: "Con sợ ma."
     Những đêm mà phải ngủ lại nơi căn nhà này tôi phải khóa kín cửa pḥng, bật đèn sáng và bịt mắt lại để ngủ. Chỉ một vài tiếng động vu vơ cũng làm tôi "teo". Toi đọc Kinh lia lịa:
                         Yết đế yết đế ba la yết đế
                         Ba la tăng yết đế bồ đề tát bà la.....
                                                             (Tâm Kinh)

     Vậy mà vẫn thức chờ sáng. Và đêm nay liệu tôi có đủ can đảm để sống một ḿnh trong căn nhà này hay không?
     Nhưng mơ hồ, có một lực đồng bóng đẩy tôi đi mở cánh cửa. Tiếng "kẹt cửa" đâm thủng được bóng tối của căn pḥng mênh mông. Tôi đi thẳng đến tủ sách t́m thùng giấy đă cất giữ những tư liệu mà tôi đă đánh dấu bên ngoài: "Kỷ niệm 75" trong đó có tờ Bách Khoa số Xuân có bài viết của thầy Nguyễn Mộng Giác, có tiểu thuyết "Phượng vĩ" của Duyên Anh, những thứ t́nh cờ nằm trong xách tay tỵ nạn và có cả chiếc hộp bisquit đựng những lá thư của Tân.

     Trước năm 1975 trong tuổi 16, tôi tự thấy ḿnh c̣n trẻ con, c̣n hồn nhiên sống giữa phố Qui Nhơn, có biển xanh , có gió lộng, có nắng thêu hoa trên những con đường nối nhau giữa những trường học. Tuổi học tṛ thần tiên đó đă được Tân ghi vào những trang thư :

     "Em yêu, mùa Hè về giữa phố Qui Nhơn cũng là mùa áo mới tựu trường, có cô bé thường quanh quẩn bên người lớn, bây giờ đă có một thế giới riêng. Hôm qua, trước mặt mọi người trong gia đ́nh và có mặt của anh em đă khoe chiếc áo dài mà em gọi là "kiểu người lớn ", rồi em hỏi mọi người có đẹp không ? Xong em cười một cách hồn nhiên. Riêng anh trong tiếng khen "Đẹp lắm" không c̣n tự nhiên như trước nữa,...v́....em đẹp thật, v́ em đă hiển hiện trong dáng thanh tân vừa đến tuổi dậy th́.....
     Từ đây những đường phố Qui Nhơn sẽ đẹp hơn và nắng chiều trên biển xanh sẽ xao xuyến hơn, gió thu Qui Nhơn sẽ man mác hơn, nắng hạ Qui Nhơn sẽ nở trên mái tóc em, và những cành hoa vàng lunh linh nơi những con đường mùa đông em đă đi qua sẽ không c̣n lạnh lẽo và mùa xuân có em anh chỉ dành cho em thôi......"

     Những tháng ngày thần tiên đó không bao giờ trở lại. Cửa Thiên đàng vừa hé mở đă vội khép kín khi tai ương sắp đổ ập xuống bên thành phố thân yêu. Và đời tôi, tâm hồn tôi đă tơi tả trong cơn lốc tỵ nạn.
     Giữa lúc bơ vơ lạc loài đi t́m Ba Me, chị em, thân nhân trên đảo Wake tôi gặp Phương, em của Tân. Nổi vui mừng chưa kịp vỡ ̣a th́ bị khựng lại khi Phương bảo: "Ḿnh có đem theo hộp thư của anh Tân,và những trối trăn anh đă viết sẵn...Một mai khi có mệnh hệ ǵ th́ chuyển những lá thư chưa được gửi này đến cho Xuân. Phương nói tiếp : "Hôm đám tang anh Tân, ḿnh có thấy Xuân đến nhưng hôm ấy không c̣n hồn vía nào để nghĩ dến hộp thư cho đến khi trong lúc hốt hoảng vội vă, đang vơ đại áo quần để chạy vào Sài G̣n th́ hộp thư nằm ngay trước mặt, ḿnh oà lên khóc v́ ḿnh suưt quên hộp thư này. Xuân ơi, có phải anh Tân của ḿnh muốn nhắc nhở ḿnh đừng quên hộp thư của anh phải không Xuân.. ?
Anh linh thật, cái ǵ xui khiến lại gặp ngay Xuân ở nơi đây !"

     Đêm về pḥng tôi chỉ đọc lóc cóc vài trang thư v́ c̣n có không biết bao nhiêu là chuyện trong đầu, khi vừa thoát chết và đang đi t́m cho chính ḿnh con đường sống. Từ đó th́ hộp thư cũng lẽo đẽo theo tôi, trải qua không biết bao nhiêu lần dọn nhà trên đất Mỹ.
     Cuộc sống tỵ nạn chồng chất lo âu đến độ quên cả chính bản thân ḿnh huống hồ chỉ là kỷ niệm. Và mỗi khi dọn dẹp nhà cửa, là hộp thư thế nào cũng được mở ra đọc v́ sự cuốn hút khi đọc những lá thư có khi cũng đủ làm mất một phần ngày.
     Mỗi khi xếp lại những tờ thư ngạt ngào yêu thương, cũng đành trả lại hư vơ.....trả lại cho người t́nh đă đứng bên kia đời....

     Măi đến chiều nay khi Tân "hiện về" tại tiệm, chính tôi c̣n không c̣n tin vào giác quan thứ sáu của ḿnh nữa. Riêng trường hợp của Tân tôi chưa nhận được một tín hiệu huyền bí nào về cái chết của Tân.

     Nhớ lại ngày đám ma tại nhà Tân, nh́n trên bàn thờ, tấm ảnh Tân trong quân phục Mũ Đỏ, tôi không có cảm giác là Tân đă chết. Người nhà bảo rằng xác của Tân chưa mang về được v́ không t́m thấy xác, chỉ t́m thấy tấm thẻ bài và một hộp thư !
     Ngày trước Tân là bạn của anh tôi, cùng trường cùng lớp. Hầu như ngày nào cũng có mặt tại nhà tôi, và tôi xem anh Tân cũng như ông anh tôi. Tôi thường quanh quẩn bên anh, và tham dự vào sinh hoạt của các ông anh của ḿnh như cùng đi xi nê, cùng đi xem văn nghệ ở trường tổ chức, cùng đi tắm biển. Ban đêm cùng đi ăn chè ở đường Tăng Bạt Hổ gần trường Bồ đề. C̣n thứ bảy,chủ nhật th́ lang thang đây đó.

     Chiều nay đọc lại những tờ thư, hồi tưởng về những ngày tháng cũ đượm hương vị ngọt ngào của t́nh yêu, có thơ ngây của tuổi học tṛ, có men nồng của những mối t́nh mới lớn, và điều cần thiết hơn cả là vẽ lại chân dung của người đă khuất.

                    Hồn tử sĩ gió ù ù thổi
                    Mặt chinh phu trăng dơi dơi soi
                    Chinh phu tử sĩ mấy người
                    Nào ai mạc mặt, nào ai gọi hồn.
                                                  (Chinh Phụ Ngâm)

     Để vượt qua nổi sợ hăi của chính ḿnh, tôi thắp một nén hương lên bàn thờ Phật, hái vài nhánh Hoàng Lan đang tỏa ngát trong khu vườn tỉnh lặng được đặt bên nắp hộp thư. Tôi muốn chiêu hồn người quá cố . Trong tư thế Thiền, thật lâu, đến khi tất cả đều im tiếng trong hồn.
     Từ tấm bé, Ba tôi thường bảo rằng tôi có "đồng cốt", nghĩa là có khả năng thiên phú giống ông, nào là có giác quan thứ sáu có thể có khả năng suy đoán trước những chuyện ǵ bằng trực giác suy tư của chính tôi với thế giới bên kia. Và Ba tôi âm thầm khích lệ cố đẩy tôi xem tử vi,nhân độn....,nhưng phức tạp quá, tôi bỏ qua và chú tâm học về Thiền.
     Rất nhiều lần, tôi đă "thấy" những chuyện sắp xảy ra chẳng hạn khi tôi nói với má tôi về một giấc mơ :" Con thấy thằng Việt nói rằng nó chết rồi, ḿnh nó có vài vết máu". Đến trưa, d́ Hoàng là em má tôi, d́ khóc bù lu bù loa tới nhà tôi báo tin rằng :"Thằng Việt về khu Đập Đá thăm nội dẵm phải ḿn ở gần chân cầu chết rồi !" D́ khóc nhờ Ba tôi t́m giúp xem một cánh tay của thằng Việt bị văng ở đâu mà vẫn chưa t́m thấy. Ngay lúc đó tôi buột miệng nói ngay không một chút suy nghĩ : "Trong bụi cây phía trái chân cầu. " Thời gian sau tôi ít dùng khả năng cảm xạ này v́ gây nhiều hệ lụy không hay.....

     Nhưng đêm nay, tôi muốn thử lại một lần trong chập chờn nửa tỉnh nửa mê khi tôi đọc lại những tờ thư. Tôi đă hóa thân thành cô gái học tṛ lang thang bên những con đường phố cũ bên những bước chân quen, những con đường móc nối, những cuộc t́nh từ Nữ Trung Hoc, sang Trinh Vương , Sư Phạm.... Con đường ven biển đă là khởi đầu của mối t́nh đơn phương của Tân.
     "Em yêu, biển đă đổi màu rồi đó em ,từ màu xanh ngọc thắm sang màu tím thẩm. Giờ tan học rồi em đă đến chưa? Ngồi bên bờ cát anh ngóng nh́n từ xa dáng em thanh tân dịu dàng trong bước đi hồn nhiên, tà áo em bay bay giữa nắng chiều rực rỡ. Chờ em đi qua, mang theo chút hương trong gió, và chừng đó cũng đă ấm mộng đêm nay. "

     T́nh yêu đă chớm dậy từ thuở nào, Tân đă ghi vào trong thư: "Những ḍng nhật kư đă chuyển hướng về em, khi em bỗng nhiên để lại bên gịng thời gian tuổi thở xanh mượt và tuổi dậy th́ hé nụ, rừng xanh đă thay áo mới khi em khoác lên người tà áo học tṛ dễ thương làm sao. Mạch suối yêu thương trong hồn anh có vương chút ǵ tội lỗi khi ngắm nh́n em có đôi ngực thanh tân và thắt lưng ong đă bắt đầu rơ nét. Hồn anh không c̣n nh́n em như cô em nhỏ ngày xưa nữa rồi......"

     Đêm nay tôi đang ngồi thổn thức thả hồn về cái tuổi dậy th́ của ḿnh, êm đềm vô tư.... xáo động của t́nh yêu c̣n mơ hồ gợn sóng như biển xanh của Qui Nhơn của những chiều êm gió........Ước ǵ biển động trong những ngày tháng đó.....cho hồn tôi được như những đợt sóng tung trắng xóa bên bờ cát mênh mông. Nụ hoa dậy th́ chưa kịp nở, v́ hoàn cảnh nghiệt ngă từ đất trời! Và đời sống Qui Nhơn đang ở trong ngày biến động, bên những nỗi bất an của thành phố, nơi đă ghi vào trang thư của Tân.
     "Em ơi, anh đă thấy nỗi hốt hoảng hoang mang bên khuôn mặt thật xinh của em. Anh muốn đưa tay chấm lau giọt nước mắt bên rèm mi, bên đôi má mịn hồng. Khi đứng bên em chứng kiến sự tàn bạo của con người trong vụ nổ ở sân vận động và cô giáo tên Yến thật dễ thương của trường Nữ đă tử vong, anh thấy chiến tranh đang tiến về thật gần nơi thành phố. Và em sẽ không c̣n ngày yên vui. Anh thật yêu thành phố này trong đó có em. Anh muốn em yêu đời để cho anh măi măi yêu em, và cho tà áo em măi măi bay trong hồn anh.
Anh vẫn luôn luôn mong ước sự b́nh yên cho những con đường Gia Long,Vơ Tánh, Nguyễn Huệ, Trần Cao Vân, Phan Bội Châu, Lê Lợi, Bạch Đằng, cho những mái trường Bồ Đề , Nhân Thao, Cường Để , Trinh Vương, Tăng Bạt Hổ, Tây Sơn, Sung Nhơn, Lasan,và Sư Phạm Qui Nhon. V́ những nơi đó có em, có anh, có tất cả bạn bè của chúng ḿnh...... có một thời hoa lá.

     Xong Tú Tài 2, tiếp tục Đại học sau đó anh vào Sĩ Quan Vơ Bị Đà Lạt. Anh cũng ước mơ nhiều lắm chứ. Ước mơ khung trời đại hoc, con đường Duy Tân cây dài bóng mát, uống ly chanh đường, uống môi em ngọt. Và em ở đây chính thật là Em"
     Bây giờ tôi mới hiểu v́ sao Tân đă đi sĩ quan Đà Lạt, và vào binh chủng Nhảy Dù để rồi những lá thư có thêm mùi thuốc súng, có quan san, có biên ải.

"Em yêu, .... Nỗi nhớ về em cũng bồng bềnh nay đây mai đó. Chiều nay giữa màu xanh thẳm của núi đồi, anh mơ được về thành phố, v́ ở phía xa kia có em, ở chân mây kia có nắng chiều nhung nhớ cố nhân, có nỗi nhớ về em khôn cùng. Màu xanh lá tiệp với màu xanh của đại dương. Và anh đă về từ biển khơi, như gió nhẹ nâng tà áo em lang thang một ḿnh bên biển vắng. Em có biết không?"
     Trong một trang thư Tân viết để nhắc đến tôi về một đêm Giáng Sinh thần tiên tuyệt vời bên mộng ước..
     "Em yêu ơi, tiếng súng đă tạm ngưng. Không lẽ cứ đánh nhau măi sao. Thật sự tiếng súng trong hồn anh đă im bặt chiều nay, và riêng chiều nay, để anh mong ước được nghe tiếng chuông nhà thờ từ nơi xa vắng vọng về....... ngôi thánh đường lẩn khuất trong tàn me xanh ở cuối thành phố......Anh muốn về thăm em, rủ em đi nhà thờ, để chúng ḿnh lắng nghe Thánh ca, để anh ngắm nh́n khuôn mặt đẹp như Đức Mẹ"..
     Đọc những trang thư của Tân viết cho tôi, làm sống lại cả một bầu trời kư ức xa xưa....Nhớ lại những lần Tân đến thăm anh tôi và gia đ́nh tôi mỗi lần về phép.

     "Em ơi, nắng mùa hè và biển xanh đă làm anh tạm quên đời lính khi bên ḿnh không mang quân phục. Chỉ mặc quần áo tắm đùa giỡn với bạn bên sóng biển có Ḥa và có cả em. Trong áo tắm, em đă thật sự là một thiếu nữ rồi. Anh nh́n ngắm em ngấu nghiến để cho những chiều hành quân anh có một thiên thần trước mặt đang che chở anh.
     Em biết không? Những ngày hành quân quá dài và tháng năm quá rộng, anh thường thu ḿnh sau những mô đất, những mỏm đá, những bờ kinh, để mơ về em. Giấc mơ ngắn sau những lần thu dọn chiến trường đă làm cho hồn anh không c̣n tiếng súng, mang giấc mơ về những góc phố thanh b́nh, có em dịu dàng bước đi thanh thản. Tà áo em bay trong nắng chiều, gió từ biển khơi xanh mát thổi vào hồn anh, Đó là tại sao anh đă dũng mănh tác chiến trong ngày hôm sau.. "
     Tôi lại khóc và th́ thầm: " Anh Tân ơi ! Xin cám ơn anh và những người cầm súng. Qui Nhơn của em , của anh, của tất cả mọi người, đă có những ngày thần tiên cho đến khi mất nước! Nhưng tại sao? tại sao anh lại bỏ cuộc? Và khi cuộc chiến vừa tàn th́ anh lại ra đi

     Hồn anh vẫn c̣n lênh đênh trên đường, những con phố hẹn, khi hồn em vừa thắp lên những ngọn nến hồng.

     Và đây là những ḍng cuối cùng của Tân:

     "Em yêu, anh đă ôm mặt khóc khi thấy những thành phố thân yêu rơi dần dần vào tay quân giặc. Những lính dù như bọn anh có bao giờ rơi nước mắt? Anh và những bạn bè của anh đă gầm lên như những con cọp dữ, đă lăn xả vào từ chiến trường này đến chiến trường khác, không nghĩ ngơi gần suốt cả tháng trời nay! Khi Đà Nẵng mất.. Nghĩ đến Qui Nhơn, anh đă gầm lên! Em có nghe được tiếng bi thống này không? Trước khi xung trận, anh đă hôn vào chiếc bùa hộ mạng "Em và thành phố đó. " Em và tà áo bay trên những con đường xưa thấp thoáng bước chân.

     Chiều nay nơi lưng chừng đèo Khánh Dương, tiểu đoàn được lệnh "Đóng chốt", ngăn địch quân dâng tràn về Nha Trang..Anh biết chuyện không xong rồi ! Có bao giờ lính dù lại bị đem đi "Đóng chốt ", ngồi chờ giặc đến .. ? Anh chợt nhớ em, nhớ đến bất tận em ơi ? Người con gái anh yêu thầm..Và anh thấy vùng tuổi xanh thoáng bay theo gió......Anh nói với đời ḿnh sắp găy gọn tựa như câu hát: " ô hay ḿnh vẫn cô liêu !"

     Em yêu ơi.....Hăy cho anh được mơ thêm một lần cuối và th́ thầm với em:

                    Chiều phai góc phố quê nhà
                    Hồn nghiêng cánh mộng theo tà áo bay
                                                            (thơ Xuân Thi)


     Chính là hai câu thơ, viết bằng mực tím trên mảnh giấy napkin để trên bàn ăn trong quán mà tôi đă cầm lên đọc và bủn rủn hết cả tay chân. Anh Tân oi! Có phải anh vẫn c̣n đi theo em không? Có thật anh đă gục ngă trong trận chiến cuối cùng trên lưng chừng ngọn đèo hiu hắt " thoáng nghe gió lạnh "? Hăy cho em biết anh có c̣n ở bên đời này? Hay nếu thật anh đă ở bên kia thế giới th́ xin cho em thấy lại một lần, dù chỉ một lần....Tôi nhắm mắt lại chờ ma lực huyền bí chuyển động trong hồn hy vọng có t́m gặp tín hiệu tâm linh nào không ?

     Mấy tuần trước tôi nằm mơ như thật, nửa khuya thức giấc nh́n ra cửa sổ ở pḥng ngủ trên lầu , tôi hé mắt nh́n th́ toàn thân tôi co cúm lại, một bóng người lơ lững giữa thinh không. Tôi chưa kịp hét lên ,th́ bóng người quay lưng lại chỉ thấy một khuôn mặt thịt phẳng ĺ không mắt mũi miệng. Rồi bóng người tan biến vào cành lá đong đưa...
     Và cũng mấy ngày trước đây tôi đă phải đóng kín pḥng ngủ và chỉ dám ngủ trên ghế sô pha pḥng khách v́ không biết từ đâu xuất hiện một con cắc kè màu xanh lục đang ngẩn đầu trừng trừng đôi mắt lồi nh́n tôi. Đôi mắt ma quái theo dơi tôi di động. Tôi dơ tay, dậm chân, nó vẫn nằm ĺ một chỗ, cái đầu nó c̣n gục lên gục xuống như chực vồ lấy tôi! Tôi vội vàng đóng cửa lại ,chạy bay xuống lầu gọi em tôi. Em tôi trấn an: "Để đó cho em nhằm nḥ ǵ mà phải sợ một con cắc kè chứ ?" Đến chiều em tôi về ,mở cửa pḥng xem xét ,th́ con cắc kè vẫn c̣n đó trên giường của tôi. Em tôi cũng hoảng hốt đóng sập vội cửa pḥng lại thốt lên : "Eo ơi, chị ơi, đôi mắt con cắc kè dễ sợ quá! Nó nh́n thau láu đến rợn người ! " Cuối cùng em tôi cũng phải thu hết can đảm cầm vội cây chổi dài mở cửa đánh túi bụi vào hư không. Nhưng chỉ một cái phóng người của con cắc kè là biến mất tiêu không c̣n thấy ở một nơi xó xỉnh nào nữa trong pḥng tôi.
     Cho đến hôm nay tôi vẫn chưa dám trở về pḥng ngủ Thắp một nén hương dưới chân Phật. Tôi lẩm nhẩm khấn nguyện, bên những lá thư ngổn ngang xung quanh. Tôi thu hết can đảm trực diện với vong linh, để mong giải nghiệp, tháo gỡ hết những oan trái trần gian. Cánh cửa sổ mở tung. Tôi muốn đón một làn gió lạ, làn gió lạnh lưng chừng đèo mang hết tuổi xanh của anh, làn gió lênh đênh cũng đă héo úa xuân th́ của em.
     Tôi tâm thành tha thiết. Tôi mặc vào chiếc áo dài. Và đứng trong khung cửa tôi nói vào hư vô:
                              "Tà áo em vẫn c̣n bay. Môi em vẫn c̣n thơm"
                                             "Anh về đi. Hăy về đi ...."

     Tôi nghe như có tiếng chân ai đang bước nhẹ, thật nhẹ... từ vườn khuya trở về...

Mùa Hè 2012
Xuân Thi
Xuanthi299@Yahoo.com


 



Light Footsteps In Late Night Garden

 
Mai sau dẫu có bao giờ
Đốt ḷ hương ấy so tơ phím này
Trông ra ngọn cỏ lá cây
Thấy hiu hiu gió th́ hay chị về
(Nguyễn Du)


     Just when the customer walked out of the shop, I hurriedly closed the door because, in this season, evenings came very fast. This stranger only asked for a cup of dark coffee and sat there sipping on the cup for a long time, making me slightly impatient. In the darkest corner of the shop, he seemed to have observed me closely. I was a little uncomfortable, being looked at through his lock of hair in "the Phuong Dung" style that covered half of his face. I played the spying game back at him. He also looked familiar to me but that did not matter because all H.O. men have the same familiar looks. They dressed the same way. When they went out, morning, afternoon, or evening they would only put on a windbreaker and a pair of jeans or sometimes wear a pair of sloppy Japanese slippers. It looked like they always had something bothering them. Their eyes sometimes seemed to be staring at something but sometimes looked idly. These H.O men, please allow me to call them like that, usually came to my shop sipping their coffee by themselves. Each of them had their world of inner thoughts. I understand the pains that they had to endure for many years of suffering and agonizing in the "re-education" prisons that stayed forever in their souls.
     On the tables that the stranger left, I saw a few lines, or rather the two verses written on a napkin paper. Suddenly I screamed, my legs turned weak because the purple ink and the handwriting belonged to nobody else...those two verses were especially for me, they had been kept as a priceless treasure in the memorial monument, a sacred space that every time someone came in they would be reminded " Please keep quiet if you are admiring these memorial monuments."

     I hastily drove home, my hands and legs still shaking, thinking about what Tram, my assistant girl in the shop said to me " Miss, why is this coffee cup still untouched and the change is still here." I ran out to the front of the store, looking for the stranger among the people walking back and forth. Where did he disappear to? And I only saw the pale sunlight at the corner of the street. There seemed to be someone's footsteps walking near and far. And then I asked Tram: "Did you see a piece of paper on the table? Tram calmly answered, " No, what paper ?" Only I knew who that guest was.

     I struggled behind the steering wheel "Oh Tan! Are you still alive or are you a ghost coming back to visit me? Those lines in purple ink are yours. Whose else could that be? Honey, if you are really hallow, please protect me, don't make me scared, your poor girl.
     But when I parked the car in front of my house, suddenly I stopped. I rarely returned to this beautiful house but I slept at my parents' house for a simple reason. have been sleeping at my mother's house for a simple reason. "I am afraid of ghosts".
     On the nights when I was sleeping in this house, I had to lock all the doors, turned on the lights, and covered my eyes to sleep.

                         Yết đế yết đế ba la yết đế
                         Ba la tăng yết đế bồ đề tát bà la.....
                                                       (Tâm Kinh)

     Even so, I still stayed awake. Do I have enough courage to live alone tonight?
     Vaguely, there seemed to have an unexplained force pushing me to open the door. The clicking sound that came from the stuck door pierced the darkness of the immense room. I went straight to the bookcase to look for the storage boxes in which I kept the materials that I had marked outside the box "Memory of '75". There was a Bach Khoa magazine - a special edition for New Year with an article written by our teacher Tran Mong Giac, there was also the novel Phuong Vy by Duyen Anh. These were the things that by chance had already been in my purse before the evacuation. There was also a biscuit box containing Tan's letters.

     Before 1975, at the age of 16, I found myself still young, still innocently living in the town of Qui Nhon with the windy and blue ocean, and the sunshine embroiled flowers on the streets connecting the schools. That fairy school age had been recorded in Tan's letters:

     "My dear, the summer arrived on the streets of Qui Nhon also is the season to prepare new clothes for the opening of the school year. The little girl who usually hangs around with adults now has a world of her own. Yesterday in front of everyone in the family with my presence, you showed off your long dress that you called "the adult style" asked everyone"Is this pretty?", and laughed innocently. But when I said "Very pretty!" I couldn't say it as naturally as I used to because... you were really pretty...You have shown the new look of a teenager. From now on, the streets of Qui Nhon will look nicer. The afternoon sunlight on the blue sea will make people's hearts flutter, the autumn wind over Qui Nhon will make you feel sadder, and the sunlight can be seen on your hair. The yellow sparkling flowers on the streets where you were passing by in the winter won't feel cold anymore because the spring will have you in it, and I will be with you, only you..."

     Those wonderful and innocent times have never returned. The Heaven door had just been unveiled but closed quickly when the disaster was about to hit the dear city. And my life, my soul was crushed in a whirlwind of becoming refugees.
     In the moment of feeling lost and lonely looking for my Mom and Dad, brothers and sisters on the Wake Island I met Phuong, Tan's sister. My joy hasn't even broken out yet but had to stop when Phuong told me " I brought with me a box of Tan's letters with his final words written on it " If something ever happens to me please deliver these unsent letters to Xuan. " Phuong continued " On the funeral service day I saw you but I didn't have the heart to think of anything until the day I hurriedly packed things to leave for Saigon. I saw the box right in front of me, I broke out in tears because I had almost forgotten about the box. Xuan, did he want to remind us of his letters? His soul was so powerful. What caused me to meet you again today?
     That night when I went back to my room, I only skipped through the pages of those letters. I had so many things in mind. I just escaped death myself and was looking for a way to live. From then on, the letters followed me wherever I went, through countless times moving in the U.S.A. My refugee life had so many things to worry about that I almost forgot myself, let alone thinking about the memory. Every time I cleaned up my house, those letters were also opened because they were so attractive that it took me part of the day to read them. Every time I put those letters full of sweet loving thoughts away, it was like sending them back to the nothingness, to a lover on the other side of the world.
     Until this afternoon, when Tan appeared at the shop I did not even believe in the sixth sense. In Tan's case, I did not receive any mysterious signs about Tan's death. I remembered on the funeral service day at his house, I looked at him in the picture on the altar, wearing a military red beret but I did not have any feeling that he had already died. His family said they had not found his body yet only his dog tag and the box of letters.

     Tan used to be a friend of my brother. They were classmates. Almost every day Tan spent time at my house, I considered him a brother like my own. I often hung around with him and participated in activities with my brothers like going to the movie, attending a concert at school, or going to the beach. At night we went out to eat desserts at Tang Bat Ho Street, near the Bo De school. Saturday and Sunday we were just wandering around.

     This afternoon, when I was reading these letters again I reminisced about the old days in which you had the sweet taste of love, the innocence of the school-age, the passion of the young lover, but most importantly, it was the repaint of the picture of the dead.

                    Hồn tử sĩ gió ù ù thổi
                    Mặt chinh phu trăng dơi dơi soi
                    Chinh phu tử sĩ mấy người
                    Nào ai mạc mặt, nào ai gọi hồn.
                                        (Chinh Phụ Ngâm)


     In order to overcome my fear, I lit up an incense stick on the altar for Budha and picked out some Ilang-Ilang flowers whose fragrance spread out all over the quiet garden and put them next to the box lid. I wanted to call for the soul of the dead by spending a long time in the Zen posture until my soul became quiet...

     Since I was little, my father used to say that I could be a "medium", which means I was blessed with a special ability like him which is the sixth sense, an ability to speculate about things with the intuitive thinking of my own. And my father silently encouraged me to be interested in horoscopes but it was too complicated. I gave up and focused on meditation instead. Many times I had seen things that were going to happen, like when I told my mother about a dream:" I saw Viet and he told me that he was already dead. He had blood on his body." Later that afternoon, my aunt Hoang, my mother's sister came over crying her heart out to give us the news that Viet had stepped on a landmine near the foot of the bridge when he was on the way to Dap Da to visit his grandma and died. She wanted to ask my father to help her find Viet's arm that landed somewhere and they couldn't find it. At that moment I blurted out without thinking " It is in the bush under the bridge on the left-hand side." Later on, I used less of this dowsing ability because it has caused many unpleasant consequences.

     But tonight, I wanted to try again in the half-awake state when I reread these letters. I transformed myself into a young student girl wandering around the old streets with other familiar footsteps. These streets were a love connection between the Girl High School, Trinh Vuong School, and the Pedagogy College...The road along the seaside was where Tan's one-sided love began: "My dear, the sea has changed its color from blue to dark purple. The school is over but haven't you come yet? I am sitting here on the sand, looking forward to seeing your gentle appearance from far away in your innocent footsteps, your long dress flying in the bright afternoon sunshine. I am waiting for you to pass by bringing with you a nice fragrance in the wind and that is enough to have a nice warm dream tonight.

     Tan wrote in his letter about when his love started to show: " The diary lines have started to change direction toward you when you suddenly left behind the time when you were still in a fresh young age and your teenage time has just started to form buds. The green forest has changed a new coat when you put on your lovely student long dress. The stream of love in my soul felt a little guilty when I was admiring you and your newly developed pair of breasts, the lines along your body just starting to form. In my soul, I am not looking at you as a little sister anymore.

     Tonight I am sobbing, letting my soul go back to my teenage time, peaceful and innocent, the excitement of being in love was still as vague as the little waves on the Qui Nhon blue sea. I wished the sea was turbulent on those days so that my soul was like the white waves running onto the sandy immense beach. During my teenage period, I did not have time to flourish because of the dire situation on heaven and earth. Qui Nhon life in a state of tumult within an insecure city was written in Tan's letter:

     "My dear, I've seen the panic and the worries shown on your lovely face. I wanted to wipe away the tears on the side of your eyelashes and your spinky smooth cheeks. When I was standing next to you, witnessing the cruelty of people in the explosion of the sports stadium and Miss Yen, the lovely teacher at the Nu High School lost her life there I realized that the war was coming closer to the city and you would never have the happy and peaceful days again. I wished you were always happy so I would be able to love you forever and your long dress would then be flying forever in my soul.
     I've always wished that there was peace on those streets like Gia Long, Vo Tanh, Nguyen Hue, Tran Cao Van, Phan Boi Chau, Le Loi, Bach Dang, and at the schools: Bo De, Nhan Thao, Cuong De, Trinh Vuong, Cao Bat Ho, Tay Son, Sung Nhon, La San, and the Qui Nhon technical and pedagogy school because these are the places that had us, you and me and all our friends...a flowery time.
     After graduation, I went to college and then to the Military Academy of Da Lat. I also had a lot of dreams, you know. Dream of the university atmosphere, the Duy Tan street lined with the shadowy trees under which I was able to drink a glass of lemonade and drink your sweet lips. And you in this place would be the real YOU."

     Now I understand why Tan had gone to the DaLat Military Officer School and joined the Airborne Division, and his letters, later on, added the smell of gunpowder, the faraway places, the borders.

     "My dear... the memory of you were floating here and there. This afternoon in the deep blue mountains I was dreaming about the city because in that faraway place you were there. At the foot of the clouds was the sunlight that reminds me of you, an unbearable longing for you. The green color from the leaves mixed with the blue color of the sea and I came back from the ocean like the wind that lifted your long dress while walking alone along the empty beach. Did you know that? "

     In one of those letters, Tan reminded me of the beautiful Christmas night when we were together full of dreams. " My darling, the gunshots have temporarily stopped. Should we have to go on fighting forever? The gunshots in my soul have been silent this afternoon, only for this afternoon so that I could wish to be able to hear the echo of the church bells from far away...the cathedral was hidden behind the tamarind branches at the end of the city. I wanted to go back to visit and ask you to go to church together so we can listen to the church hymns and I can look at your face as beautiful as the Virgin Mary's."

     Reading these pages that he wrote to me reminded me of the whole world of old memories. I recalled the times that he came to visit my brother and my family every time he was on leave.

     "My dear, the sunshine in the summer as well as the blue ocean made me temporarily forget about my soldier life, when I don't have to wear my uniform, with just my bathing shorts playing in the waves with my friends which included Hoa and you. In your bathing suit, you were really a young girl then. I looked at you vividly hoping that when I was back on duly I would have an angle in front of me to protect me. Do you know? The days of operation are too long and the months and years are spreading out too far away, I usually, withdrew myself behind the dirt dunes, the cliffs, or the by side of the canals to dream about you. These short dreams after each time I had cleaned up the battlefields, also helped my soul stop hearing the gunshots. They brought me back to the peaceful corner of the city where there were you pleasantly walking with your long dress flying in the wind. The cold wind from the ocean blew into my soul. This is the reason why the next day I can courageously fight in the battle again..."

     I cried and whispered " Thank you Tan, and thank you to those who were holding the guns. My Qui Nhon, yours and everyone's used to have a wonderful time until the day the country was lost! But why? Why did you give up? And then when the war was just over, you left.
Your soul is still floating in these streets, the streets that we used to meet and my soul just started to light the pink candle....
     These were the last lines from Tan:

     "My dear, I hold my face in my hands crying when our beloved cities were gradually falling into the enemies' hands. The paratroopers like us have never shed tears before. My friends and I roared like angry tigers. We have thrown ourselves from one battlefield to another for a month now. When Da Nang lost, I was thinking of Qui Nhon, I was roaring. Did you hear those heartbreaking cries of despair? Before the battle, I kissed my amulet -"you and that city", "you and your long dress flying in the streets where there were your footsteps here and there."
This afternoon, in the middle of the Khanh Duong Pass, the battalion was ordered to station down to prevent the enemy troops from invading Nha Trang...I knew something is wrong here. Have you ever heard of the paratroopers being "pinned down" in one place? Suddenly I miss you, miss you endlessly. The girl that I have been loving secretly. And I am seeing your youth flying away in the wind...I am talking to my own life " .. Ô hay, ḿnh vẫn cô liêu." (Oh! I am still lonely! )

     "My dear, let me dream one more time and whisper to you:

                         The evening is fading at the corner of our hometown
                         My soul's dreaming wings are following your long dress.
                                                                                     (XuanThi)


     These were the verses written in purple ink on the napkin that I found on the table in the shop. My hands and legs became shaken when I saw them. Tan, are you still following me? Did you fall down in the last battle, in the middle of the pass where there was only cold wind passing by? Tell me if you are still in this world? Or if you are already on the other side of the world, please let me see you one more time, please at least one more time. I closed my eyes waiting for the magic force moving hoping to find any spiritual signal.

     A few weeks ago, I had a dream that looked so real. I woke up in the middle of the night, looking through the upstairs window of my bedroom, and suddenly what I saw made my whole body shrink. A shadow hanging in the air. I was about to scream when the shadow turned around and all I could see was a flat face with no eyes, no nose, and no mouth and then the shadow disappeared behind the moving leaves.
     And then a few days ago, I had to close the door of my upstairs room and slept on the couch in the living room because there was a green gecko right in my room. I don't know where it came from but it was lying there staring at me with the pop-eyes. Those ghostly eyes followed every move I made. I raised my hand, stomping my feet, it was still lying there looking at me. Its head was moving up and down as if it wanted to grab me. I closed the door and ran downstairs to call my brother. He reassured me: Just leave it there to me, you don't have to be afraid of a gecko." In the afternoon when my brother came back, he opened the door and the gecko was still there lying on my bed. My brother became panicked, he shut the door closed and told me:" Oh Sis, those eyes are so scary! " Finally with a long broom in his hands with all his courage he opened the door and hit aimlessly into the air. but with just one jump, the gecko disappeared. We couldn't find it anywhere in my room.
     Until today I didn't dare to return to my room. I lighted an incense at the foot of the Buddha statue and prayed with all these letters around me. I gathered all my courage to face the spirit, hoping to resolve his karma and untie his bad actions in this world. The window was wide open. I wanted to welcome an unfamiliar blow of wind, a cold wind from the middle of the past that took away all your youth and also made wilted my springtime.
     I sincerely thought so, I put on my long dress standing by the window talking into the air:
                           "My long dress is still flying, my lips still have fragrance"
                                      "You just have to leave... You just go..."
     It seemed like some footsteps were walking gently, very gently... from the garden late that night...


Xuanthi299@Yahoo.com