Truyện 
				Song Ngữ - Bilingual Stories 
						- Tác Giả: Xuân Thi 
				 
				Làng Tôi (My Village) 
				 
				
						"...Làng Tôi có Cây Đa cao ngất từng xanh..." 
				Bài hát "Làng Tôi " của Chung Quân với tôi thật dễ thương, thật 
				dịu dàng như một cánh bướm phân vân chập chờn trong mảnh vườn 
				hồn thơ ấu. 
				Cho măi đến hôm nay giữa những phút giây êm đềm hay gập ghềnh 
				của cuộc sống, từ trong tiềm thức âm điệu của ca khúc này lớn 
				dần trong hồn tôi vỗ về và vực tôi đứng dậy... 
				Tôi sinh ra trong một thành phố ven biển, những bóng dừa những 
				tiếng sóng đă nuôi tôi khôn lớn. Nhưng rồi phải tất tưởi bỏ ra 
				đi khi chưa thu góp được hết những nét đáng yêu của vùng đất đă 
				cưu mang tôi đó. 
				Qui Nhơn của tôi không có "Cây Đa cao ngất từng xanh". Chỉ có 
				một cây me sum sê đứng ở góc phố, cũng đủ để gọi tên "Ngă Tư 
				Cây Me" cũng không có "Con sông lờ lững vờn quanh hay đồng quê 
				mơ màng..." 
				Qui Nhơn chỉ có băi cát vàng viền quanh biển xanh nghe sóng vỗ 
				thiên thu. 
				Không hiểu sao, những h́nh ảnh chưa hề quen biết trong ca khúc "Làng Tôi" cũng đă làm tôi rung cảm thật ḷng và t́nh quê hương 
				dâng lên bát ngát. 
				Tôi cũng đă rưng rưng nước mắt khi hát thầm th́ "Nhưng than ôi, 
				có một chiều thu lá thu rơi.." 
				H́nh ảnh quê hương của một miền quê đất Bắc đă chuyển hoá trong 
				tâm thức tôi thành một biểu tượng thiết tha của hoài niệm. Và 
				riêng tôi là một ch́a khoá đă mở cánh cửa đi vào thiên đường 
				tuổi thơ. 
				Một kỷ niệm không phai gắn liền bài hát làng tôi với thời năm 
				xưa của tuổi măng tơ. 
				Ngày đó... Trong kỳ thi tuyển vào đệ thất trường công học tṛ 
				phải đọc một bài học thuộc ḷng hay một bài hát . Lũ trẻ thường 
				nghĩ phải hát th́ "le" hơn là học thuộc ḷng, nhưng với tôi "thi hát" th́ tôi có quá nhiều đối thủ. 
				Coi nè ! trước tôi có con Vân Chi hát thật dẽo bài "bạn ơi... 
				Quan Hà xin cạn chén ly bôi.." Nó oằn nó èo đến chảy nhựa như 
				giọng hát Chế Linh. 
				Coi nè! Con Lan đen, nó dậm chân dơ tay như thể đi lính khi hát 
				"cô gái Việt" 
				Khi đến phiên tôi, tôi đă thấy hơi khớp muốn định chọn học 
				thuộc ḷng. Tôi đă sữa soạn đọc bài thơ 
						
		
				     - Trường học làng tôi ở cạnh đ́nh " 
		       Một trường ba lớp vẽ xinh xinh 
		       Trước trường có mấy cây đào lớn 
		       Thường quyến ḷng tôi những cảm 
				t́nh 
				(Tôi sẽ chép nguyên bài thơ cho các bạn để làm kỷ niệm) 
		     - Trường tôi mặt trước ngó ra sông 
		       C̣n mặt đằng sau ngó quăng đồng 
		       Phía ấy thầy tôi thường hỏi 
				hướng 
		       Tôi ṿng tay đáp " Dạ phương 
				Đông"       
		     - Thầy tôi tầm thướt mănh và cao 
		       Đôi mắt long lanh má nhuộm đào 
		       Mái tóc hơi quăn cằm hơi nhọn 
		       Nụ cười thường lẫn tiếng khao 
				khao 
		     - Bạn tôi cùng lứa tuổi đầu xanh 
		       Sớm tối chăm lo chuyện học hành 
		       Mỗi lần trống dục vang trong 
				nắng 
		       Mẹ tôi khẽ bảo bước nhanh nhanh 
		     - Bao năm xa cách mái trường quê 
		       Tôi thấy ḷng tôi những năo nề 
		       Mỗi khi gió sớm về trong nắng 
		       Trống trường c̣n dội phía sau 
				đê. 
				Tôi yêu bài thơ này lắm, nhưng đổi ư muốn hát nên chần chừ măi. 
				Thầy phải dục 
				- Tṛ sẽ hát hay học thuộc ḷng? 
				- Thưa thầy... Con hát. 
				Có lẽ thấy tôi có chiếc nơ trên đầu và chiếc áo đầm x̣e ca rô 
				hồng chắc là "Cute" lắm, thầy lại nói ... 
				- Gắng hát cho hay đi .. Mai sau làm ca sĩ. 
				Cái máu hay căi của "Nẫu " lại nổi lên 
				- Thưa thầy! Ba con không muốn con làm ca sĩ 
				- Làm ca sĩ có sao đâu, thôi cứ hát đi. 
				Tôi vẫn bướng bỉnh tôi lập y chang ba nói 
				- Ba con hay nói xướng ca vô loại ạ! 
				Nhưng thầy chỉ tủm tỉm cười 
				- Được rồi, hát đi.. Hát bài ǵ 
				- Thưa thầy bài " Làng Tôi ". 
				Có đoạn hồi hộp quá quên mất mấy chữ, tôi không " care" cứ ứ .. 
				ừ.. ư đại. 
				Thầy phải nhắc: 
				"- Quê tôi là bao niềm yêu thương." 
				- Quê tôi là bao nhớ nhung se buồn 
				- Là bao vấn vương tâm hồn người bốn phương" 
				Thầy hát nho nhỏ theo tôi, mắt thầy mơ màng c̣n như muốn khóc, 
				thầy ngồi lặng im để tôi phải nhắc: 
				- Thầy... Thầy cũng biết bài hát này à ... 
				Thầy mĩm cười với tôi: 
				- "Nhiều người Bắc rất thích bài này" 
				Tôi sướng quá, thầy cũng thích bài này cho tôi tỉnh táo hơn. 
				Thầy hỏi 
				- Tṛ ở "Làng" nào? 
				- Thưa con ở Qui Nhơn 
				- Qui Nhơn làm ǵ có cây đa cao ngất từng xanh 
				- Làm ǵ có sông sâu lơ lững vờn quanh... 
				Máu phản kháng của tôi lại nổi lên: 
				- Th́ con tưởng tượng ..thầy à ! Cây đa chắc là đẹp lắm 
				- Ừ đẹp lắm,.. Thầy cho tṛ bảy điểm. 
				Máu Nẫu hay căi hay co lại nổi lên và tôi phụng phịu vùng vằng: 
				- Thưa thầy bài "Làng Tôi "của con hay hơn "Cô Gái Việt" của con 
				Lan 
				Thầy kiên nhẫn giải thích 
				- Con Lan nó hát có điệu bộ nên nhiều điểm hơn 
				- Nhưng bài hát của con "buồn" không cách chi để con dơ tay dậm 
				chân như lính được 
				- Ừ th́ có buồn thật ! ..Thôi thầy cho tám điểm như con Lan. 
				Câu chuyện trở nên gây cấn hơn khi con bạn thân Bắc Kỳ muốn kiếm 
				điểm với thầy thêm , từ cuối pḥng hắn chơ mỏ lên 
				"Thưa thầy con Xuân thường hát ghẹo tụi con" 
				Ông thầy nheo mắt nh́n tôi 
				"Hát ghẹo như thế nào? Hát lại thầy nghe xem" 
				Tôi lúng túng không biết xoay sở ra sao, v́ chính Mẹ của thầy 
				từng là nạn nhân hát chọc ghẹo của bọn tôi 
				Vẫn cái tật nghịch phá ṭ ṃ như mọi đứa trẻ khác, tôi đă qua 
				nhà thầy nh́n trộm một bà già, trùm khăn đen sùm sụp, miệng nhai 
				bơm bẽm không ngừng, thỉnh thoảng nhổ ra một búng máu đỏ tươi " 
				eo ơi ghê quá!" Tôi phóng về nhà nói với chị vú 
				- Chị Hoa ơi! Tui thấy rơ ràng một con ma cà rồng đang hút máu 
				người! Sợ quá.. Sợ quá. 
				Thế rồi lủ nhóc trong xóm theo tôi đi ŕnh con ma cà rồng 
				- Thấy chưa .. Thấy chưa! Con ma đang khạc ra máu đỏ ḷm ḷm. 
				- Sao không thấy nanh nhọn? 
				- Nhưng răng lại đen thùi thùi ḱa 
				Ŕnh trộm nhiều lần mà chẳng thấy con ma cà rồng cũng không hung 
				tợn chút nào mà c̣n có vẻ hiền nữa chứ, lũ trẻ hết sợ lại c̣n 
				mon men đến gần bà. 
				Không biết từ đâu lũ trẻ học được câu hát vè luôn mồm hát theo 
				         Bà già Bắc Kỳ 
		         Ăn rau muống nuộc 
		         Ông giời bắt tội 
		         Răng đen thùi lùi 
		         Ha...ha...ha 
				Lũ nhóc hát lui hát tới trước mặt bà mà chẳng thấy "con ma" nổi 
				giận mà c̣n cười hiền từ bà nói với lũ trẻ 
				... Rau muống nuộc ăn "nành" "nắm" đấy. 
				Hát chọc mẹ thầy thế nào rồi cũng có lần thầy nghe được. 
				Bây giờ thầy nhắc khéo. 
				"Hát đi... Bà già Bắc Kỳ ăn rau muống nuộc ấy mà!" 
				Mặt tôi lúc ấy chắc đỏ rầng... Tôi nghĩ thế nào cái 8 điểm trên 
				mười cũng trở thành hai hột vịt lộn 
				"Con Lan đen lại chơ mồm thêm" 
				"Thầy à, con Xuân c̣n hát nhạc Trịnh Công Sơn chọc nữa đấy! " 
				Thầy lại nheo mắt nh́n tôi. Nụ cười thầy vẫn hiền 
				"C̣n biết hát nhạc Trịnh Công Sơn nữa cơ à!" 
				- Con hát đi thầy cho thêm điểm". 
				Lũ nhóc trong pḥng cũng nhao nhao lên 
				" Hát đi ! Hát đi!". 
				Lúc ấy con bé nghịch ngợm, nhanh nhẩu đoản, tính " tom boy" trở 
				về trong tôi... Tôi vung tay múa chân chỉ chỏ điệu bộ theo câu 
				hát. 
				"- Từ Bắc vô Nam tay cầm cái cây, tay kia cầm sợi giây..ừ 
				..ứ..ư..ừ..! " 
				Lũ nhóc hát theo cười reo sặc sụa. Thầy cũng cười vui lây, và 
				cũng lắc đầu ngán ngẫm lũ trẻ vô tư. 
				Và tên Xuân vần X được nằm cuối theo danh sách thí sinh. 
				Chấm dứt buổi thi vào đệ thất, cũng chấm dứt buổi tuyển lựa ca 
				sĩ có một không hai của đời tôi bên các bạn. 
				Chưa kịp ṿng tay cúi đầu, thi xong tôi nhảy tung tăng lao về 
				phía cuối lớp bên đám bạn. 
				.. nắng tràn hào quang và tiếng ve cuối hạ cũng tràn ngập không 
				gian. 
				Cho tôi được cắt xén đi một khoảng không gian và thời gian khá 
				dài để nói nốt câu chuyện thi hát ngày xưa .... 
				Tôi gặp lại thầy khi tôi đă lớn khi nào không hay, thân thể tôi 
				đă trọn vẹn những nét cong và mái tóc đen dài đă thật bồng bềnh 
				vương vấn, chỉ c̣n có tôi mới h́nh dung được cô bé ngây thơ ngày 
				trước, và chắc chỉ có thầy không quên buổi chấm thi hát đậm nét 
				hồn nhiên của trẻ thơ đậm ḷng yêu trẻ của thầy giáo. 
				Tôi đă gặp lại thầy trong khoảnh khắc hoang mang nhất của tháng 
				ngày đầu tị nạn. 
				Mỗi chiều người tị nạn tụm năm tụm ba ở bờ biển lởm chởm một 
				vùng đá xám của đảo Wake. Nghe đây có nhiều rắn biển rất độc, và 
				nước biển nhiễm nhiều phóng xạ nên chẳng có ai dám mon men đến 
				gần bờ nước . 
				Tôi thường đứng hàng giờ một ḿnh trên ốc đảo đó, nh́n những con 
				cua màu đỏ tươi lễ mễ ôm theo nó chiếc vỏ ốc làm nơi tạm trú. 
				Người ta gọi chúng là những con ốc mượn hồn. Tôi đă chợt thấy 
				ḿnh như thân phận những con ốc mượn hồn trên mảnh đất tị nạn... 
				Một buổi chiều từ trong đám đông, tôi nghe tiếng gọi. 
				- Xuân... 
				Tôi giật ḿnh 
				- Thưa Thầy... 
				- Em đi được cả gia đ́nh không? 
				- .... Dạ ! C̣n thầy và Mẹ thầy th́ sao 
				- Chỉ ḿnh tôi thôi. Mẹ tôi vừa mất cách đây vài tháng. 
				Một thoáng rất nhanh, nhưng rất đau buốt trong tim hình ảnh bà 
				Bắc Kỳ ăn rau muống nuộc, choáng ngập cả hồn. 
				Tôi đứng lặng yên nghe thầy tṛ chuyện, như kể lể cho chính 
				thầy. 
				- Tội nghiệp cho Bà chỉ muốn trở về chết ở quê Cha đất Mẹ ngoài 
				Bắc. Chừng như Bà không muốn có thêm một lần di cư, nên đă chọn 
				nằm xuống trong ḷng đất Qui Nhơn. 
				Trước đây hai mẹ con thầy chỉ nghĩ rằng sẽ tạm ngừng chân ở Qui 
				Nhơn rất ngắn thôi, sẽ vào Sài G̣n ở cùng bên bà con và không 
				ngờ Qui Nhơn, học tṛ Qui Nhơn dễ thương đă cầm chân hai mẹ con 
				đến mấy chục năm trời. 
				Bây giờ Qui Nhơn lại giữ thân xác của Mẹ Thầy.. 
				- Chỉ tiếc một điều.! 
				- Qui Nhơn không có cây đa cao ngất từng xanh cho hồn Mẹ Thầy 
				nương náu. 
				Tôi muốn nói với Thầy 
				"Nhưng Qui Nhơn có tiếng sóng vỗ muôn trùng, ru hồn Bà giấc 
				ngủ ngàn thu.." 
				Trước khi chia tay Thầy có nói. 
				"Cảm ơn em và bạn bè em đă làm cho Mẹ Thầy Bà Bắc Kỳ ăn rau 
				muống nuộc bớt cô đơn với chuỗi ngày sống ở Qui Nhơn.." 
		   Tôi là người cuối cùng c̣n đứng lại trên bờ biển, miên man 
				nh́n góc trời khói sóng cố t́m về hướng quê hương khuất bóng 
				hoàng hôn, ở cuối chân mây đó ,tất cả vùng trời đó, là Làng Tôi 
				và ...nơi nào cũng có những cây Đa cao ngất từng xanh... 
		                         
				***   Quê hương khuất bóng hoàng hôn 
		                         
				*** Trên sông khói sóng thêm buồn ḷng ai. (Tản Đà) . 
		 
				 
				
				
						Xuanthi299@Yahoo.com 
				 
 
					
						
							
				  | 
						 
						
							| 
		
		Nhạt Nḥa 
		(xt33) | 
						 
					 
				 
				
				
		
		
		  
		 
		My Village
				" ..My village has a banyan tree that reaches to the 
						blue sky.." 
						The song "My Village" by Chung Quân to me is so cute, as 
						gentle as a butterfly that hesitantly appears or 
						disappear in the garden of childhood. 
						Until today, amid the serene or rocky moments of life, 
						the melody of the song comes out from the unconscious 
						state of the soul to console me and raise me to my feet. 
						I was born and grew up in a city along the coastline. 
						The shadows among the the coconut trees and sound of the 
						waves raised me up. 
						My Qui Nhơn did not have "the banyan tree that reached 
						to the blue sky". There was only the tamarin tree full 
						of leaves in a downtown corner but enough to have the 
						name "the tamarin intersection". Also there was no river 
						halfway running around, nor the dreamy field. Qui Nhơn 
						only had the yellow sand beach that bordered the blue 
						ocean and listen to the sound of the flapping waves 
						forever. 
						I don't know why those unfamiliar images in the song "My 
						Village " could really make me so moved. A country love 
						immensely rose high in me. 
						There was a time I got teary eyes when I quietly sang 
						the song. "..But alas! there was one autumn evening when 
						the leaves were falling.." 
						The homeland images of a rural area in the north has 
						become an earnest symbol of memory in my consciousness. 
						To me it is a key to open the gate to my heavenly 
						childhood. 
						An unfading memory has connected the song My Village to 
						the olden years of my young age. 
						That day...when we had an entrance test to the 7th grade 
						the students had to either recite poetry or sing a song. 
						The kids thought that singing made them look better but 
						to me I would have too many rivals in the singing 
						contest. 
						Let's see ! Sitting in front of me was Vân Chi who sang 
						so smoothly " My friends... Quan Ha wants to drink up to 
						say goodbye" She raised her voice up and down as the 
						singer Chế Linh did. 
						Let's see ! Lan the black Skin who stamped her feet and 
						raised her arms as if she joined the army when she sang 
						the song " The Vietnamese girl". 
						When it came to my turn I was a little scared, I wanted 
						to recite a poem that I planned: 
		   - My Village " was next to the communal house. 
		     With three nice classrooms 
		     In front of the school was a big peach tree 
		     That gave me a nice feeling. 
						(I copied the whole poem below for you friends as a 
						memorial) 
		   - The front of the school faces a river 
		       Its back looks to a green field 
		       A direction my teacher often used 
						to quiz us 
		       I folded my arms answered the East. 
		   - My teacher was thin and tall in size 
		     With sparkle eyes and rosy cheeks 
		     Curly hair and pointed chin 
		     Coarse voice was mixed with his laughs 
		   - My friends whose young age the same as mine 
		     Day and night diligent with their school work 
		     Every time we heard the drum sound echo in the 
						sunlight 
		     My mom gently urged me to walk faster 
		   - After years being away from the village 
		     A sorrowful feeling arises 
		     Whenever the wind came back in the sunlight 
		     The school drum still echoed from behind the 
						dam. 
						I really loved this poem but I hesitated because I 
						changed my mind and wanted to sing instead. My teacher 
						had to urge me: 
						- Are you reciting or singing? 
						- Teacher, I am going to sing. 
						Perhaps when seeing me so cute in the pink plait dress 
						with a bow on my hair that, he said: 
						- Try harder, you could be a singer some day. 
						The "Nẫu" argumentative blood in me was ready to fight. 
						-Teacher, my father doesn't want me to become a singer. 
						-What's wrong with being a singer? Go ahead and sing. 
						I stubbornly repeated what my father said. 
						- He said " Singers have no class". 
						My teacher quietly smiled : 
						- Ok, sing! What song are you going to sing? 
						- Teacher, it is " My Village " 
						I was so nervous that I forgot some of its lyric but I 
						don't care just humming ..ứ..ừ..ư..! 
						My teacher prompted : 
						" My village is where love is" 
		   My village is where there is sad nostalgia 
		   That holds the hearts of many people who moved away" 
						He softly sang along with me. His eyes seemed like 
						dreaming and about to cry. He quietly sat there until I 
						said: 
						-Teacher, you know this song too? 
						He smiled and said to me: 
						- Many people who came from the North like this song a 
						lot. 
						I was so happy, the fact that he liked this song made me 
						more alert. 
						He asked me : 
						-Where is your "village" ? 
						- I live in Qui Nhơn. 
						- There is no banyan tree that reaches to the blue sky 
						in Qui Nhơn. 
						There is no river that runs halfway around either. 
						My stubborn blood once again objected: 
						_Teacher, it is in my imagination. The banyan tree must 
						be pretty. 
						-Yes, very pretty. I gave you 7 points. 
						The "Nẫu" blood in me urged me to argue again, I made my 
						face: 
						-Teacher, the song "My Village " is better than Lan's " 
						The Vietnamese girl". 
						He patiently explained: 
						Lan sang the song with movement, that's why she got more 
						points. 
						- But my song is so sad, I could not stamp my foot or 
						raise my arms like a soldier. 
						- Yes, it is truly sad. I give you 8 points points like 
						Lan's. 
						The situation became more intense when my Northern best 
						friend also wanted to gain favor from the teacher. She 
						said: 
						- Teacher, Xuân likes to sing a song to tease us. 
						My teacher winked his eye and said: 
						- How did you sing to tease them. Let me hear it. 
						I was embarrassed and did not know how to react because 
						it was his mother who was also a victim of our singing 
						tease. 
						Like any other children who like to tease and with 
						curiosity I came over to my teacher's house and 
						stealthily watching an old woman wearing a black shawl. 
						Her mouth never stopped chewing. Once in a while she 
						spitted out fresh blood. "Ew! Awful!" I ran fast to my 
						house and told to my nanny: Sister Hoa, I saw a vampire 
						sucking blood, it was so scary..scary. 
						And then other kids in my neighborhood followed me to be 
						on the watch for the Dracula. 
						-Do you see ? Do you see? She's spitting out the red 
						blood. 
						-Why don't we see her sharp teeth? 
						-Her teeth are so black? 
						After many times on the watch, they did not see any 
						cruel vampire but a nice and sweet woman. The kids were 
						no longer afraid of her. They got closer to her. 
						I do not know where they learned the song but they kept 
						singing: 
		               
						Bà già Bắc Kỳ 
		               
						Ăn rau muống nuộc 
		               
						Ông giời bắt tội 
		               
						Răng đen thùi lùi 
		         Ha...ha...ha 
						The kids sang the song many times, walking back and 
						forth in front of her house but the "vampire" never got 
						angry. She gently smiled at them and said: 
						- Eating the water spinach is good for your body. 
						Sooner or later the teacher would find out that we 
						teased his mother. 
						Now he cleverly mentioned about it. 
						- Sing! the Northern woman eating the water spinach.. 
						My face at that time perhaps turned red. I thought my 
						8/10 points would probably become "two duck eggs". 
						Lan the Black once again adding to it. 
						-Teacher, Xuân also used Trịnh Công Sơn's song to tease. 
						The teacher winked his eye again, his smile was still 
						gentle. He said: 
						-You also know Trinh Cong Son songs too ? If you sing 
						again I'll give you more points. 
						The other kids were all talking at the same time. 
						-Sing! Sing! 
						I became an active, mischievous tomboy again. I raised 
						my arms and legs dancing according to the song. "From 
						North to South, one hand holding a stick and one hand 
						holding a string... ừ.. ứ..ư..ừ.! 
						The kids were laughing so hard until they got choked .. 
						and my teacher were also having fun with them. He shook 
						his head, gave in to the children's innocence. 
						..And Xuân's name started with X was at the end of the 
						list of the students who took the test. 
						The entrance examination was ended and also the singing 
						contest, the one and only in my life with my friends. 
						Without bowing to the teacher, I danced and ran to the 
						end of the classroom to be with my friends. 
						.. The sunlight overflowed the whole area like a halo 
						and also the sound made by the cicadas at the end of the 
						summer... 
						I would like to cut off a big piece of space and time of 
						my life here in order to continue the story about the 
						singing contest. 
						I met my teacher again when I had grown up without even 
						noticing it. My body had a full figure with curve, my 
						black hair was long and bobbing. Only me could imagine 
						the image of the little innocent girl of the old time, 
						and perhaps only my teacher who could never forget his 
						role as a judge in the singing contest with his young 
						and innocent students that he had dearly loved. 
						I met him again at a time of the most confusion in my 
						first days of being refugees. 
						Every afternoon the refugees gathered in groups of 3 or 
						5 people on the shore full of gray pebbles of the Wake 
						island. It was told that there were a lot of poisonous 
						sea snakes here and the sea water was contaminated with 
						radioactive substances, so no one dared to come close to 
						the water. 
						I often stood for hours by myself on that island, 
						looking at the red crabs carried with them the shells 
						that were used as their shelter. They were called the 
						hermit crabs. Suddenly I felt like I were those hermit 
						crabs living on the refuge land. 
						One afternoon I heard someone call my name from the 
						crowd. 
						-Xuân... 
						I was startled : Teacher ! 
						- Were you here with your family? 
						- Yes, how about you, Teacher? How is your mother? 
						- Only me, my mother passed away a few months ago. 
						Only a short moment but I felt a sharp pain in my heart, 
						an image of the old woman eating the "rau muống nuộc" 
						(boiled water spinach) overflowed my soul. 
						I stood there quietly listening to him telling his story 
						as if he was talking to himself. 
						-Poor Mom, she only wanted to come back to the North to 
						die in the land of her father and mother. It seemed like 
						she did not want to emigrate another time, that was why 
						she chose to lie down in the land of Qui Nhơn. 
						At first they both thought that they would only 
						temporary stay in Qui Nhơn for a while then move to 
						Saigon to live with relatives but they never expected 
						that Qui Nhơn and its lovely students had kept them 
						there for decades. 
						Now Qui Nhơn also kept his mother's body there too. 
						- Unfortunately, one thing is missing. 
						- Qui Nhơn does not have "the banyan tree that reaches 
						to the blue sky" for her to shelter. 
						I wanted to tell him : 
						- " But Qui Nhơn has the sound of the forever flapping 
						waves that can lullaby her into the eternal sleep. 
						- Thank you and your friends for making my mother, a 
						Northern woman eating "rau muốn nuộc" , feel less lonely 
						during the days living in Qui Nhơn.       
		     I was the last person still standing on this 
						shore continually looking at a corner of the grayish 
						sky, trying to look forward to the homeland far beyond 
						the sunset horizon where there was my village and 
						..everywhere there always was a banyan tree that reached 
						to the sky... 
		                    *** Quê hương khuất bóng hoàng hôn 
		                    *** Trên sông khói sóng thêm buồn ḷng ai. (Tản Đà) 
						 
						 
				 
				
						Xuanthi299@Yahoo.com
					
						| 
						 
	  
   | 
					 
				 
				 
						 
  |