xuanthiart.com
xuanthiart.com
   VĂN HỌC  -  Tác giả: Xuân Thi      
Truyện Song Ngữ - Bilingual Stories
Thơ Song Ngữ - Bilingual Poems Văn Thơ Viết Vội
Con Muốn Ngồi Bên Mẹ (I want to sit next to Mama)
Ḷng Mẹ (A Mother's Love)
Mỉm Nụ Cười Bao Dung (A Smile With Tolerance)
Nắng Phai Mái Tóc (Fading Sunlight On The Hair)
Thời Hoa Lá Vẫn C̣n Đây
    (The Times Of Flowers And Leaves Are Still Here)

Qui Khứ Lai Từ (Let's Go Home)
Chưa Quên (Not Yet Forgotten)
Trăng (The Moon)
Giọt Nắng Bên Thềm (A Drop Of Sunlight On The Porch)
Chiều Bên Hè (On The Porch Of Starbucks)
Biển Lang Thang (The Roaming On The Beach)
Về Chốn Không Tên (Back To The Nameless Place)
Giọt Nước Mắt Long Lanh (Glistening Tears)
Biển Xưa (Old Sea)
Một Ḿnh Với Biển (Alone With The Sea)
Biển Đêm III (The Nocturnal Sea III)
Biển Đêm II (The Nocturnal Sea II)
Biển Đêm (The Nocturnal Sea)
Ngày Của Mẹ (A Tribute To Mother)
Thương Ca Viễn Xứ (A Love Song From Overseas)
Bên Nhau (Side By Side)
Đôi Mắt Lim Dim (Semi Close Eyes)
Bến Sông Trên Ḍng Tâm Tưởng (The Rivers In Consciousness)
Con Về Thăm (The Children Returning Home)
Sinh Tử (Surviving)
 


Biển Quy Nhơn - VIỆT NAM


Truyện Song Ngữ - Bilingual Stories  - Tác Giả: Xuân Thi

TỪ MIỀN GIÓ CÁT

Phương em gái Tân hẹn đến thăm.
Ngay đầu giây điện thoại ,câu hỏi đầu tiên của tôi là “Tân c̣n sống hay không” ?.
Phương vẫn ầm ừ làm tôi sốt ruột.
- Đến gặp chị em sẽ nói nhiều hơn, có nhiều điều lạ lắm chị ơi !.

Ở giờ thứ 25 của cuộc chiến, gia đ́nh Phương nghe tin Tân tử trận ở chiến trường khánh Dương.
Đám tang đă được sửa soạn và chiếc ḥm mới tinh vẫn c̣n để trống, v́ xác của Tân chưa kịp chuyển về nhà.
Rồi cả thành phố Quy Nhơn tao tác chạy giặc, mọi người bỏ chạy không ai biết chuyện ǵ xảy ra sau đó.
Riêng tôi, hồn cứ vấn vương măi về cái chết của Tân với nhiều câu hỏi không thể trả lời dứt khoát được.
Cuộc sống của tôi vẫn c̣n bị quấy nhiễu măi v́ hầu như có một hồn ma cứ theo sát tôi.
Tôi cũng đă t́m một sư săi Thái Lan nổi tiếng để xin giải trừ cô hồn, thế nhưng chẳng đi đến đâu...
v́...
Tôi vẫn cảm thấy sau lưng ḿnh có ai theo dơi, đi về mở cửa nhà mà cứ chợt thấy bóng ai vừa vụt qua.
Trong khoảng tối của góc pḥng, như có đôi mắt lừ đừ nh́n buồn bă và nụ cười vừa để lộ hàm răng trắng lạnh lùng, màn cửa sổ trong pḥng dù không có gió bỗng nhiên vẫn cứ bị lay động, và ngoài sân vườn đêm khuya dưới ánh trăng mờ rờn rợn như có bước chân ai...
Cho tôi vẫn nghĩ là hồn ma bóng quế của Tân.
Phương mang đến một miếng gỗ ḥm cắt h́nh trái tim, Phương bảo:
- “Từ ḥm của anh Tân đấy” miếng gỗ ḥm làm miếng gỗ cầu cơ linh nghiệm hơn gỗ thường và dưới mănh gỗ là 3 chân chấu có gắn bằng đồng để cho cơ chạy dễ dàng hơn.
- Hôm nào đuợc rảnh em sẽ đến với Chị, chúng ḿnh Cầu Cơ để gọi hồn anh Tân.
Tôi ầm ừ không nói v́ có cái ǵ ớn lạnh trong xuơng sống, Phương đă đi về rồi mà tôi vẩn c̣n chưa dám mở quyển tập ra ngay, dù rất ṭ ṃ muốn biết Tân đă viết những ǵ trong cuốn nhật kư này.
Cong nhẹ b́a tập cho những trang giấy lướt qua.. phân vân chưa biết phải chọn đoạn nào để đọc. Tôi ngừng lại ở trang có những gịng thơ.
        Bao giờ trở lại đèo Khánh Dương
        C̣n nghe tiếng đạn xé đêm trường
        Mịt mù khói súng trên pḥng tuyến
        Dâng hết đời trai chẳng tiếc thương.

Tôi đọc tiếp.
“Ôi tiếng súng sau cùng đó, Anh c̣n nghe tầm đạn đi không Anh...”.
(Anh Không Chết Đâu Em - )

... Tôi không nghe biết ǵ cho đến khi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thấy ḿnh nằm trong hành lang pḥng mổ của quân y viện Nguyễn Huệ. Từ chiến trường Khánh Dương phép lạ nào làm tôi được tải thương về đến đây.
Ở giờ phút này, Quân Y Viện Nguyễn Huệ (tháng ba bảy lăm) trở thành một đám cướp hỗn loạn, cướp từ quân lao từ bên ngoài tràn vào hôi của, hôi thuốc men ở kho y dược.
Đám người chạy tao tát có khi dẫm cả lên tôi.
Giữa hào quang của vùng ánh sáng tôi chợt thấy thiên thần...
Một khuôn mặt hiền từ đóng khung chiếc khăn trắng bà soeur, bà ôn tồn nhỏ nhẹ bảo tôi.
- Có lết đi được không? Theo soeur đến trại liệt đi.
Không biết đă bao nhiêu năm làm việc ở đây. Bà Soeur đă biến trại bệnh của một quân y viện thành một thứ trại gia binh và soeur đóng vai tṛ người mẹ săn sóc đám bệnh binh tàn phế. “Trại liệt” là điểm cao độ của khổ nạn chiến tranh.
Vết thương đầu, vết thương tủy sống đă làm người lính trở thành bại liệt và cần nương nhờ trong ṿng tay săn sóc của người vợ trẻ.
Tuổi xanh của đôi lứa tàn lụi dần trên giường bệnh và cái chết là lối thoát cuối cùng.
Ngày đêm ṛng rả năm tháng người vợ quanh quẩn bên người chồng thương binh.
Ban ngày dưới mái tôn hực lửa của mùa hè, cây quạt trên tay người vợ phe phẩy không ngừng lên tấm thân người chồng bất hạnh.
Và ban đêm những cặp vợ chồng được nằm bên nhau.
“Cần có nhau” với họ là điều hiện thực cần thiết để vượt qua khổ đau.
Họ cần có nhau, để vượt qua tất cả nghiệt ngă của cuộc sống...
Nhưng ở giờ phút nghiệt ngă khốn cùng này đang ập đến. Họ sắp đối mặt với kẻ thù khi đôi tay không khẩu súng và đôi chân không thể di động. Họ chỉ c̣n đôi mắt nh́n thẳng vào mặt kẻ thù và bất khuất là sức mạnh cuối cùng c̣n có được.
Họ để mặc kẻ thù đấm đá mắng chửi tục tằn không hề đưa tay chống đỡ, chỉ có những người vợ nhào lên gào thét nằm phủ lên thân thể chồng, hứng chịu hết tất cả đ̣n hèn của kẻ thắng trận.
Qua lớp băng thấm máu che gần kín mặt, tôi nằm bất động như hôn mê, tôi thấy bà soeur chạy quanh giường các thương bệnh binh, như gà mẹ tao tát bảo vệ bầy gà con trước móng vuốt diều hâu.
Bà soeur giang rộng cánh tay vừa van xin lạy chúa tôi, xin thương xót.. họ bại liệt cả rồi.. họ là thương binh...
- Thương binh hả, cái con.. c..
Bà Soeur nhận nguyên quả đấm vào mặt ngă gục ngay trước giường tôi.
Đột nhiên tất cả im bặt, cái hung hăn trở thành lố bịch hay chăng, nên bọn họ bỏ đi..?
Có thể họ đă chạm vào thế giới tâm linh c̣n sót lại trong tâm hồn dă thú của họ.
H́nh ảnh một bà soeur đang chịu tội chung cho mọi người, có sức thuyết phục như h́nh ảnh chúa trên thập tự giá.
Tôi chồm dậy đỡ bà soeur.
Bà bảo “Đừng lo cho tôi. Anh thay tạm áo quần thường dân, cố gắng ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt, xin Chúa che chở cho Anh” .
Một chị đang nuôi chồng dí vào tay tôi một lon Guigoz đầy ấp cơm thịt.
Chiếc lon Guigoz làm tôi không cầm được nước mắt. Ôi chiếc lo Guigoz đă lẽo đẽo đi theo thân phận những người lính đi khắp trên bốn vùng chiến thuật.
Lon đồ ăn Guigoz là yêu thương của những người vợ lính gởi cho chồng ở chiến trường xa.
Người lính VNCH từng t́m thấy hương ấm gia đ́nh qua những chiếc lon Guigoz và âm thầm chiến đấu.
Chiếc lon Guigoz đă làm nơi tôi, h́nh ảnh một người thường dân bị thương trong chiến cuộc.
Lớp băng ở đầu dính đầy mủ máu hôi thối, tôi đă tránh né được những hạch hỏi lôi thôi, và lần ṃ trở về lại được Quy Nhơn.
Quy Nhơn ơi! Tôi đang trở về đây.
Nh́n Quy Nhơn xác xơ, tôi không khóc cuộc đời dâu bể nhưng tủi hờn v́ Quy Nhơn tang thương.
Chỉ mới đây thôi mà Quy Nhơn của tôi đă biến đổi hẳn, biển Quy Nhơn th́ vẫn vậy, vẫn trời xanh lơ lững từng cụm mây trắng lang thang, đă từng thăng hoa giấc mộng viễn du, nhưng giờ đây chỉ thấy những cụm mây tan tác, bàng hoàng đang đi về phương trời vô định.
Mây ơi bay đi, bay đi t́m người tôi yêu đang ở phương trời nào đây, và..
Em có b́nh yên không?

Biển Quy Nhơn vẫn xanh nhưng mênh mông quá ! dung chứa nhiều hơn nỗi cô đơn và ngàn trùng,
Gió biển bao giờ nâng tà áo em trở lại.
Người Quy Nhơn giờ ở đâu bây giờ, sao đành để lại sau lưng một thành phố trống vắng, một thành phố mất hồn.
Tôi dẫm mạnh bước chân trên hè phố, gọi tên từng phiếm gạch thân quen, nhưng chẳng ai trả lời.
Tôi gơ cửa từng nhà chỉ muốn được nghe tiếng nói tôi c̣n đây, d́ c̣n đây, chú c̣n đây để rồi mới thấy ḿnh mồ côi thật sự.
Đi qua nhà em, tôi muốn làm một người điên để mong được thấy ảo giác trước mắt tôi trở thành hiện thực.
... Đi qua Phước Thịnh Đường
... Có thấy
... Thấy không
... Kia ḱa sao cửa sổ pḥng em vẫn mở, màn voite trắng chỉ vừa che nửa bờ vai, mái tóc đóng khung khuôn mặt ngây thơ thiên thần.
... Ḱa !
... Em đang học bài và bờ vai c̣n chuyển nhẹ theo từng tiếng nhạc từ radio.

        Khi tôi về cuộc đời trôi chảy
        Ánh trăng xưa soi trên lối ṃn
        Có rừng cây ấm v́ nhiều thường nhớ
        Có người yêu cũ nằm chờ bên gối...
        (Khi Tôi Về - Phạm Duy)

Hạnh phúc! Hạnh phúc quá! Tôi gào lên.
... Tôi muốn nhảy múa.
...“Tôi là người điên giữa kinh thành”
Và nếu thật sự là một người điên th́ tôi sẽ đuợc hạnh phúc hơn.
Ngoài quê hương rách nát này, c̣n có một thế giới nào khác mà chẳng c̣n khổ đau không?


* * * * *
Tôi rùng ḿnh, không thể đọc thêm nữa, gấp quyển nhật kư lại, tôi gọi Phương.
Tối đó hai đứa loay hoay soạn một bàn thờ nhỏ, đặt một nén nhang và một chén nước lạnh.
Phương bảo:
- Với người đă khuất chỉ cần cúng một ly nước lạnh.
Tôi lấm lét hỏi Phương.
- Vậy là Phương tin Anh Tân chết thật sao ?
Phương lững lờ.
- Tin mà cũng không tin, cứ thử t́m hết mọi cách thôi, t́m không được ở thế giới này th́ t́m ở thế giới bên kia.
Phương kể có trở về Quy Nhơn t́m tung tích của Tân, thiên hạ chỉ cho Phương t́m đến chị Bảy.
- Xuân c̣n nhớ chị Bảy không?
- Mẹ thằng Thành phải không?
- Đúng vậy.
Thành cũng chết trận vào giờ phút cuối cùng của cuộc chiến, may mắn hơn Tân, là xác Thành được đưa về đến nhà, Chị Bảy lo chôn cất con tươm tất, có một đứa con duy nhất chết rồi, chị không c̣n lư do nào khác để sống, chị dựng tạm một cḥi tranh ở gần bên cạnh.
Ngoài chăm sóc mộ con, chị c̣n chăm sóc những đồng đội của con chị, những đứa con của Quy Nhơn mà chiến tranh đă cướp đi mạng sống, và lần hồi khu mộ lớn dần thành một nghĩa trang “Quân Nguỵ”
Chị Bảy măn nguyện v́ con chị c̣n có được bạn bè chung quanh.
Chị cũng mong chờ xác của Tân t́m đuợc đem về sau này, v́.. chị vẫn c̣n giữ chiếc ḥm của Tân.

Khi vén lớp băng trên đầu xuống Tân bảo em đây, Chị Bảy ôm chầm lấy Tân khóc mùi mẫn...
Và từ đó Tân sống ngụy trang dưới lớp băng ở vết thương đầu, để che một vết thương gớm ghiết, Tân sống quanh quẩn trong thành phố.
Thật sự suốt ngày Tân vát cần câu và một chai nước để ra ngồi câu ở cầu đá phía sau đầm, chiều về mang theo vài con cá bự lớn nhất cho chị Bảy.
Nghề giữ mộ của chị Bảy bỗng chốc kiếm ra tiền, v́ rất nhiều thân nhân đi t́m chồng con bị tử trận, họ đến nghĩa trang thăm ḍ tin tức.
Ngón nghề coi bói, gieo quẻ, cầu cơ, học lơm bơm của chị có đuợc từ Thầy ở Phước Thịnh Đường trước đây, bây giờ th́ trở nên đắc dụng.
Tân đă cắt từ ván ḥm cuả ḿnh ra thành những lá cầu cơ. Thiên hạ đến mua lá cơ mang về để nói chuyện với những người ở thế giới bên kia.
Ban đêm Tân thường phụ giúp chị Bảy pha trà tiếp khách thập phương.
Ban ngày Tân ra cầu đá câu cá từ sáng tới chiều, có cá bự th́ mang về để cho chị Bảy đổi gạo sống qua ngày.
Cho đến một hôm, mấy đêm liền không thấy Tân trở về, chị Bảy bương bả chạy ra cầu đá chỉ thấy cần câu và be rượu c̣n đó.
Nhiều giả thuyết sự biến mất của Tân được bàn tán.
- Có thể Tân đă vượt biên, đă rời khỏi quy Nhơn v́ tung tích bại lộ, đă bị thủ tiêu, đă theo kháng chiến.
Thất vọng và buồn v́ không gặp được anh ḿnh, phương từ giả chị Bảy, không quên nhờ chị tiếp tục ḍ la có tin tức về Tân th́ cho Phương hay, lúc chia tay chị Bảy có trao cho Phương tập nhật kư, và một lá cơ do chính Tân đẽo gọt và khắc thêm số quân cuả ḿnh.

<image>
Nghĩa Địa Quy Nhơn.


Đặt con cơ trên một tấm b́a cứng, chung quanh có ghi đủ hai mươi lăm chử cái và lát nữa đây con cơ sẽ chạy đến từng khung chử để rồi ghép lại thành câu.

Cái ǵ sẽ làm con cơ chuyển động, tôi không hiểu được, chỉ thấy ngón tay ḿnh đặt trên mảnh ván ḥm di chuyển một cách huyền bí.
Tôi và Phương ngồi ngay ngắn trước bàn cơ, khói hương lan dần trong bầu không gian vắng lạnh,cửa sổ mở sẵn cho hồn về, ngoài trời vầng trăng già méo mó vàng vọt, cây lá sẫm màu cắt h́nh lên nền trăng nhiều h́nh thù quái dị, như có ngàn con mắt đang nh́n chúng tôi và bất cứ tiếng động nào ngoài vườn cũng làm chúng tôi đánh thót cả người.
Khiếp nhất là tiếng gào rùng rợn của con mèo hoang động đực.
Tôi muốn bỏ cuộc nhưng Phương bảo ḿnh phải thành tâm th́ hồn mới về.
Phương lấy mảnh giấy trong xách tay, bảo rằng chị Bảy có chỉ cách đọc lời chú này th́ hồn sẽ về nhanh hơn.
Ban đầu c̣n trục trặc nhưng khi đọc đến lần thứ ba thứ tư chúng tôi đọc suông sắn hơn.

        Ba lan nhất vạn động Đ́nh thu
        Nhất phiếm cô phong thủy thượng phù
        Vân đạo thần tiên bất khả tiếp
         ..................................

Những câu thơ chữ Hán cho tôi một ư nghĩ mơ hồ về thế giới của non bồng nước nhược, nhưng không làm tôi lạnh xương sống bằng, mỗi khi đọc đoạn thơ Đạm Tiên hiện hồn trong chuyện kiều.
        Lầm rầm khấn khứa nhỏ to
        Chợt đâu trận gió cuốn cờ đến ngay
        Ào ào đổ lộc rung cây
        Ở trong dường có hương bay ít nhiều
        Dè chừng ngọn gió lần theo
        Dấu giày từng bước in rêu rành rành
        Mặt nh́n ai nấy đều kinh...
        (Nguyễn Du).

Hay chỗ đoạn thơ nói về Kiều trăn trối với Thuư Vân cái chết của ḿnh.
        Mai sau dẫu có bao giờ
        Đốt ḷ hương ấy so tơ phiếm này
        Trông ra ngọn cỏ lá cây
        Thấy hiu hiu gió th́ hay chị về.
        (Nguyễn Du)

Nh́n qua khung cửa sổ mở rộng để đón hồn về vườn khuya sáng mờ dưới trăng hạ huyền.
Tôi đón chờ ngọn gió hiu hiu miệng lầm rầm khấn khứa.
Không hiu hiu gió, nhưng đánh rầm một tiếng chậu hoa bị quật xuống đất vỡ toang v́ một cơn lốc lạc loài vừa mới qua vườn, làm hai đứa ngồi sát nhau hơn miệng cũng hốt hoảng đọc chú.
        Ba lan nhất vạn động đ́nh thu !
        .....................

Hai ngón tay gh́ chặt con cơ, chiếc cơ rung ḿnh như muốn thoát ra khỏi hai ngón tay đang dí mạnh trên nền giấy.
Tim hai đứa đập th́nh thịch, miệng há hốc nh́n con cơ chạy qua hàng chữ, và đọc:
H..Ồ..N CHƯA NHẬP LÂU ĐƯỢC.. LẦN.. KHÁC...
Thắp thêm một nén nhang, hai đứa đều khấn khứa.
Nh́n làn khói hương cuộn thành sợi vút thẳng lên cao rồi từ từ rẽ nhánh bay bềnh bồng, vẽ thành những h́nh tượng trong không gian.
Chợt Phương ép sát vào tôi tay run bần bật chỉ ra phía cửa sổ, làn khói hương đang vẽ dạng giống mặt người.. Hai đứa ù té chạy vào pḥng ngủ ở ĺ không dám bước ra.
Tôi bỏ cuộc cầu cơ, nhưng hằng ngày vẩn thấy ớn lạnh khi nh́n thấy mảnh ván ḥm, bây giờ c̣n nằm trên bàn thờ...
Thấy không ổn, có một hôm tôi quyết định đem mảnh ván ḥm ấy chôn ngoài nghĩa địa bên mộ ba tôi.
Chẳng may chiều ấy, gặp ngày đổi giờ hằng năm, sau năm giờ mà trời đă tối.
Khu nghĩa trang không c̣n chút nắng, tôi vội vàng lấy ra chiếc th́a mang theo để đào đất, thường ngày đất nghĩa địa mềm nhũn dưới chân, nhưng giờ đây th́ rất khó khăn nếu muốn khoét cho được lớp cỏ.
Chiều xuống nhanh quá.
Tàng cây đă chứa nhiều bóng tối, mắt dáo dác tưởng tượng th́ càng nh́n thấy ma quái nhiều hơn, những bóng lá lắc lư làm tôi run lẩy bẩy, những mộ bia như bắt đầu di chuyển.
Chợt phía sau lưng có tiếng chân ai bước lại gần.. lại gần.
Tôi bật người lên ù té chạy, bước chân chạy đuổi theo tôi.
Cuống quá tôi muốn hét to nhưng thật t́nh tôi không có hơi để thở, tôi ôm lấy một cột đèn đứng chờ một bàn tay xương xẩu...
Một giọng nói tiếng anh khàn khàn của một cụ già.
- Đừng có sợ! Hết giờ thăm viếng rồi, cô từ từ đi, không sao đâu...
Tôi đành mang mảnh ván ḥm về nhà để lại trên bàn thờ, dự tính làm một lể cầu siêu rồi sẽ đốt lá cơ đi.
Chưa thực hiện ư định này th́ trong nhà cứ tăng dần những tiếng động lạ vào lúc giữa khuya, đôi khi như có ai gơ cửa, có bước chân đi ngoài pḥng khách, có tiếng kẽo kẹt như ai đang mở cánh cửa ra vườn, đêm nào đi ngủ tôi cũng khoá cửa ngơ cẩn thận.
Thế mà...
Sáng nay, làm sao cắt nghĩa được cho tôi đây.
Tôi khám phá từ hai ngày truớc, trên mặt bàn buồng tắm có những dấu lạ, tôi nghĩ là dấu chân mèo và chùi sạch đi, nhưng sáng hôm sau những dấu tṛn mang màu máu trên mặt bàn lại có tiếp, lúc tôi đang lau chùi cho sạch, th́ không phải dấu chân mèo mà là những h́nh tṛn đều đặn khi nối kết lại giống chữ X.
Lạ lùng hơn nữa lá cơ ván ḥm nằm ngay cạnh đó, tôi cầm lá cơ muốn ném ra ngoài vườn, nhưng khủng khiếp quá những dấu tṛn hiện ra dưới mặt bàn, ăn khớp với những miếng tṛn kim loại rét rỉ gắn dưới lá cơ.
Tôi trấn an và giải thích được về những dấu vết... nhưng trời ơi! ai đă đem lá cơ từ bàn thờ vào bàn buồng tắm?
Tôi chạy ra cửa sau xem xét, sự tỉnh táo biến mất chân tôi khịu xuống v́ có ai đă mở toang cánh cửa này, tôi cố nh́n ra vườn h́nh như có bóng ai vừa tan biến trong một vùng ánh sáng,
- Anh ơi! Rồi ôm mặt khóc.


* * * * *
Tôi mặc lên chiếc áo dài lụa trắng, mang theo mảnh hồn của tuổi học tṛ, trong tay một hộp nhỏ đựng miếng ván ḥm cầu cơ...
Trước khi đến chùa làm lể cầu siêu, tôi rẽ ra con đường dọc theo bờ biển, thả bộ đi một ḿnh bên ven bờ biển vắng, tôi đi mặc gió tung tà áo, thả tung làn tóc xoă, nghĩ ḿnh đang đi trên biển Quy Nhơn.
Tôi th́ thầm:
- Anh.. Hăy nh́n em lần cuối.
Lấy trong xách tay ra mảnh giấy có gịng thơ của Tân ngày trước.
        Chiều phai góc phố quê nhà
        Hồn nghiêng cánh mộng theo tà áo bay.!

Gịng thơ bập bềnh trên sóng biển, nhưng tôi mong, sẽ quay về miền gió cát.

XuanThi


 



The Windy Sandy Land

Phuong promised she would come to visit.
And my first question when I was on the other end of the phone was "Is Tan still alive?"
Phương's hesitation made me anxious.
- When we meet I'll tell you more. There are strange things happening.

At the 25th hour of the war, Phuong's family heard that Tan was killed in the Khánh Dương battle. The funeral was already prepared and the new coffin was still empty because Tan's body had not yet arrived.
And then the whole city of Qui Nhơn was in turmoil, people started running away from the battle. Every body was running but no body knew what was happening after that..
As for myself my heart still got entangled with Tan's death with so many questions that had no definite answers.
My life was obsessed with the feeling that there was a spirit following me close by.
I even went to visit a well known Thai monk to ask him to help release the soul but it didn't go anywhere...
because...
I still felt like there was someone following me, when I opened the door I would see a moving shadow passing by. In the dark corner of the room, there seemed to be a pair of eyes sadly looking and a smile showing the cold white teeth. The curtains on the window was suddenly moving even though there was no wind. Outside in the garden, late at night under the dim moonlight there seemed to have someone's footsteps...
Phuong brought with her a heart- shaped piece of wood cut out from the coffin, she said :
- "This is from Tan's coffin". This piece made from the coffin wood is more effective to use on the Ouija board than the regular wood. Underneath there were 3 legs made of copper that helped it move easier.
- When I have some time I will come to visit you and we can use the Ouija board to talk to Tan's spirit.
I made a sound but didn't really say anything because I felt like there was something cold running down in my spine. Phuong has left but I still didn't dare to open the note book even though I was curious, wanted to know what Tan was writing in his diary. I bent the book to look through the pages wondered where to start and I stopped at a page with some poetic verses of a poem.
     Whenever come back to the pass Khanh Duong
     Still hear the sound of the gun shot cut through the night.
     With the gun smoke covers the defensive line
     Someone's life was sacrificed without regret.

I continued to read:
"Oh! The last gun shot. Do you still hear the sound when that bullet going through?"
(Anh Khong Chet Dau Anh)

... I didn't know or hear anything until when I vaguely opened my eyes and saw myself lying at the surgery hall of the Nguyen Hue Military Hospital. What miracle had brought me from the Khanh Duong battle field to this place?
At this moment, (March, 75) the Nguyen Hue hospital turned into chaos with robbers from outside running in grabbed things and medicine from the medical supply storage.
People ran everywhere, some even stepped over me.
Right in the middle of a brightly halo I saw an angel.
A sweet and nice face in a white nun habit, she gently asked me:
- Will you be able to drag your leg? Let's follow me to the paralyze camp.
I don't know how many years has she been working in this place but she has changed this sick camp of the Military Hospital into a family camp and the nun played the role of a mother who was taking care of a group of disable soldiers. The "paralyze camp" is the highest level of the war suffering.
Head and spine cord injuries have caused the soldiers paralyzed and in need of the young wives' helping hands.
Their youth has gradually fading away on the sick beds and death is the last resource to get away.
Days and night, years after years, their wives were hanging around to take care of their sick soldier -husbands.
During the summer , under the heat from the metal roof the wives were constantly fanning the body of the unfortunate husbands.But at night these couple were allowed to sleep next to each other.
"Needing each other" to them is a reality to overcome the suffering. They need each other to overcome all the hardships of life.
But at this terrible moment, the misery was coming. They were about to face their enemies but there were no guns in their hands and their legs couldn't move. They could only look straight at their enemies 's faces and their indomitability was the last strength that they could have. They just let the enemies curse them, beat them up, they didn't even fought back with their hands, only their wives were screaming and screaming, fought with them and lying over their husbands bodies accepting all the vile blows of the victors.
With a layer of blood-shred bandage coving my face, I laid motionlessly as in a coma and saw the nun running around the beds of the wounded soldiers like a hen trying to guard the chicks from the hawks. She stretched out her arms asking "Oh! my Lords please have mercy on them. They are all paralyzed, they are wounded."
- The wounded ? f... you...
She received a big blow on her face and fell down in front of my bed. Suddenly everything became quiet. Has the aggression become ridiculous ? And they left...?
Maybe they have touched the spiritual world somewhere in their beastly souls. Would the image of a nun suffering for everyone be able to convince people as much as the image of God on the cross?
I jumped up to hold her. She said:
"Don't worry about me, go change into the civilian clothes and get out of here as soon as possible. May God help you."
One of the wives whose husband was in there put in my hand a Guigoz can full of rice and meat. I couldn't hold my tears seeing this can. Oh! The Guigoz can. It had followed the soldiers' life all over the war zone. This Guigoz can food was also the love that the the soldiers' wives sent to their husbands in the distant battle fields.
The bandage full of blood and pus didn't get much of complicated attention and I was able to find the way to get back to Qui Nhon. "Oh! Qui Nhon, I am coming back." Look at the bleak and lifeless Qui Nhon, I did not cry because of the changing of our life but I felt distressed because Qui Nhon was in misery.
Only recently that my Qui Nhơn has changed completely. The sea of Qui Nhơn was still the same, the sky was still blue with clusters of white clouds that have once sublimated the dreams of voyaging. But now we could only see clouds dazedly returning to the indefinite sky.
"Oh! Cloud, please fly away to look for the one I love, somewhere... And you.. Are you in peace ?
The Qui Nhon Sea was still blue and so immense ! It looked so lonely and far away. "Will the sea breeze ever have a chance to lift up the flap of your dress again? Where are the people of Qui Nhon? How could you leave behind this city? It has became an empty city. A city with no soul."
I stomped my feet on the pavement calling the names of each familiar brick but I got no answer. I knocked on each door just wanted to hear the answer "I am here! Your aunt is here ! Your uncle is here!" But then I realized that I am really an orphan.
Passing by your house I wanted to be a madman so the illusion would become a reality.
... Pass by Phuoc Thinh Duong
... I saw it
... Did you see it ?
... Over there. Why is your window still open? The white curtain only covers half of your your shoulder. Your hair looks like a frame of your angelic naive face
... There !
... You're studying. Your shoulder is moving along with the music from the radio.

    Khi tôi về cuộc đời trôi chảy
    Ánh trăng xưa soi trên lối ṃn
    Có rừng cây ấm v́ nhiều thương nhớ
    Có người yêu cũ nằm chờ bên gối
    (Khi tôi về - Phạm Duy)

    (When I come back, life still runs smoothly
    Moonlight still there shinning on the path
    The forest trees are warm with many loving memories
    My old love is waiting by my pillow.)

Happy! So happy ! I scream !
.. I want to dance !
.. I am a crazy man in the middle of the city !
If I was really crazy I would be happier. In addition to this tattered homeland was there any otherworld that no longer has suffering?


* * * * *
I shivered and could not read any more. I fold the diary book and called Phương.
That night we were setting up a small altar with an incense burner and a cup of cold water.
Phuong said:
- For the deceased just offer one cup of cold water.
I looked around and asked her:
- So the news that Tan was death is really true ?
Phuong was undecided:
- I believe but then I don't believe it. We just have to try to find him by all means. If we can't find him in this world then we have to find him in another world. She said she went back to Qui Nhon to find his whereabout. People told her to go looking for Bay.
- Do you remember her, Xuan ?
- Is that Thanh's mother ?
- That's right.
Thanh was also died at the last moment of the war but he was more fortunate than Tan. His body was brought home. Chi Bay gave him a decent funeral. Her only son had died and she had no other reason to live for. She put up a temporary hut next to it.
In addition to taking care of her son's grave she was also taking care of the graves of her son's fellow soldiers. They were Qui Nhon's children whose lives were taken away. Gradually these graves became the cemetery called "Quan Nguy." Chị Bảy satisfied because her son had friends around. She was waiting for Tan's body to be brought back here her later. She's already had Tan's coffin.

When Tan took down the bandage from his head he told Chi Bay:
"It's me." Chi Bay was embracing him and crying so hard.
From then onTan was living in disguise with his bandage on his head to hide his ugly wound. He was living around the town. Actually all day with a fishing rod and a bottle of water he went to sit at the stone bridge behind the lake. In the afternoon he brought back some of the biggest fish for Chi Bay in exchange for the rice to live by.
Chi Bay's grave caretaker business suddenly made money as many relatives went to this place to look for their husbands' and son's news. Her amateur fortune telling and Ouija Board that she had learned from a fortune teller at Phuoc Thinh Duong, now became useful.
Tan cut the wood from his own coffin to make planchettes for the Ouija boards. People came here to buy these heart-shaped wooden pieces to talk with the spirits from the other world.
In the evening he usually helped Chi Tan to make tea to receive customers.
In daylight Tan went fishing at the stone bridge from morning until late in the afternoon. He brought back the big fish so Chi Bay could exchange them for rice to live by.
Until one night Chi Bay did not see Tan come back and many days after that, she ran to the bridge and found only the fishing rod and a bottle of wine. Many assumptions about Tan's disappearance were discussed. Probably he had escaped by boat, had left Qui Nhon for being exposed, had been eliminated, or probably had followed the resistance group...
Disappointed and sad because she could not see her brother, Phuong said goodbye to Chi Bay. She did not forget to ask Chi Bay to continued to search for Tan's whereabout and let her know as soon as she have any news about him. Before Phuong left Chi Bay gave her Tan' diary and the planchette that was made by Tan himself with his military number engraved on it.

<image>

The planchette was put on a cardboard with twenty five letters written around it. Later on the planchette would stop at these letters. They would be spelled out and a sentence would be formed.
What made this planchette move, I wasn't able to understand but all I knew was that my finger on it started moving mysteriously.
Phuong and I were sitting neatly in front of the Ouija board, smoke from the burned incense started spreading out in the cold, quiet room. The window was wide open for the spirit to come back. Outside the big old yellow moon was distorted by the dark leaves cutting through the moon with strange monstrous looking pictures as if there were thousand of eyes looking at us. Any sound coming from outside startled us. The most horrible ones was the screams of the feral cat looking for its mate.
I wanted to give up but Phuong said we have to be sincere for the soul to come. She took a piece of paper from her purse and said:
"Chi Bay told me to read this chant and the soul will come faster."
At first we had trouble reading it but when we read the third time, it became easier.

      Balan nhất vạn dộng Đ́nh thu
      Nhất kiếm cô phong thuỷ thượng phù
      Vân đạo thần tiên bất khả tiếp
      .....................................

This Chinese poetic verses gave me a vague idea of a world with mountain and water but it did not give me a chill in my spine as when I read the verses about the soul of Dam Tiem appeared in the Kieu story.
      "Unclear soft and loud voices from the praying
      Suddenly a gust of wind sweeping through
      Strongly shaking the trees
      There seemed to have fragrance coming out
      Following the wind to see
      There were foot prints clearly on the moss.
      Fear appeared on everyone's face.
      (Nguyen Du)

Looking pass the window wide open to welcome the soul was the garden dimly lighted by the late half moon. I was mumbling the prayer while expecting a breeze to come but instead there was a loud noise and the flower pot was knocked down, shattered on the ground by a gust of wind passing through the garden. We were sitting closer to each other, panicking and mumbling the incantation.
      Ba lan nhất vạn động đ́nh thu!
      .....................................

Two fingers hold down tightly on the planchette that was vibrating as if it wanted to get out of those fingers pressing down on the cardboard. Our hearts were pounding, mouth wide open when we saw the planchette running pass the words that read: S..P..I.R.I.T. CAN'T STAY LONG... NEXT.. TIME..
We lighted another incense stick and continued to pray. Looking at the smoke coming out from the incense rolling up high and then gradually spread out drawing images in the air.
Suddenly Phuong moved next to me, her hand trembling, pointed toward the window, The smoke was drawing something like a human face.
We both ran into the bedroom and stayed there, did not dare to step out.
I gave up using the Ouija board but everyday I still has a chill feeling when I looked at the planchette still on the altar table.
One day when I had the feeling that something was not right, I decided to bring that piece of coffin wood to the cemetery to bury next to my father's grave.
Unfortunately it was the day of the year that we changed the daily time. At 5 o'clock, it was getting dark. The sunlight was gone in the cemetery. I hurriedly took out a spoon intended to dig a hole in the ground but the soil was not as soft as it usually was. I was difficult to dig a hole through the grass.
The sun went down fast in the evening and trees was filled with darkness. With imaginary eyes moving around , more ghost were spotted. The shadow of the swaying leaves made me trembling, the gravestone began to move. Suddenly there were footsteps behind me getting closer and closer. I stood up abruptly and ran. Those footsteps ran after me. Frantically I wanted to shout as loud as I could but honestly I didn't have anymore breath. I hold tight to the lamp post expecting a bony hand...
An old man's voice in English saying:
- Don't be afraid ! It's closing time, you can take time to leave. There is nothing here.
I brought that wooden coffin piece home and put it back on the altar table, intended to ask for an requiem service and burn it after that.
My intention was not realized yet but many strange noises kept happening in the house at midnight. Sometimes it sounded like there was someone knocking at the door or the footsteps walking in the living room, a squeaky sound as if someone was trying to open the side door to the back yard although I always locked all the doors before I went to bed.
But then...
This morning, how could I explain this even to myself ?
I found out two days ago there were some strange marks on the bathroom table that I thought were the cat footsteps. I wiped them away, but this morning I found those round bloody marks on the table again but then it wasn't the cat footsteps but the round circles evenly connected to make the word X.
Strangely enough, the planchette was lying next to it. I picked up that heart-shaped piece and wanted to throw it through the window but it was horrific because those round marks on the table matched with the rusty metal round piece attached underneath the planchette.
I became calmer and was able to explain where the marks came from but, Oh my God ! Who had brought that piece from the altar to the bathroom ? I ran to the back door to see but my calmness disappeared, my legs wanted to fall off. Someone opened the back door wide open. I tried to look out in the garden, it seemed like someone's shadow just disappeared from the light area.
- Honey ! I covered my face and cried.


* * * * *
I put on my white silk dress, carrying with me the soul of the student age. On my hand was a box containing the heart-shaped piece from the coffin wood...
Before going to the pagoda to have the requiem service I turn to a small road along the coast. I walked alone on the empty beach, letting the wind blowing on my dress. I tossed my hair out thinking as if I was still on the Qui Nhon beach.
I whispered "My dear, look at me for the last time."
I took out from the purse a piece of paper with Tan's poem written on it days ago.
     Afternoon is fading in the corner of the hometown.
     My soul dreamingly flying along with the fluttering flap of your dress.!


The poem verses was floating on the waves, but I hope they would return to the sandy and windy land.


Xuanthi299@Yahoo.com